Có lẽ là bởi vì rốt cuộc được gặp cha, gỡ bỏ một khúc mắc trong lòng. Trên đường về nhà trạng thái cảm xúc của Ngô Ưu đều nhẹ nhàng tươi sống hơn trước rất nhiều, trên đường về trời đổ tuyết lớn, Ngô Ưu xèo tay đón lấy vài bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, vô cùng vui vẻ bày tỏ: "Anh Kim, tuyết rơi, tới buổi chiều em muốn đắp một người tuyết trong sân."
Lúc này Kim Sơn tay cầm một tách trà thơm còn nghi ngút khói: 【 Đắp đi đắp đi, dù sao cũng không cần học bù, chỉ cần em ngâm hết số củ cải cần ngâm, bỏ bịch đủ số gia vị ngâm mà em tính bán cho Ngưu Tráng Tráng là được. 】
Ngô Ưu gật đầu.
Lúc này ven đường có mấy đứa trẻ khoảng chừng 5 6 tuổi mặc áo bông và áo lông vũ dày rượt đuổi đùa giỡn trong trời tuyết, đám nhỏ cẩn thận vo chỗ tuyết còn chưa kịp đọng lại trên đất thành quả bóng nhỏ, sau đó cười to ném vào người bạn mình. Hiển nhiên là đang chơi trò ném tuyết nhưng tuyết không đủ lắm.
Ngô Ưu có chút hâm mộ nhìn mấy đứa bé.
Kim Sơn thấy Ngô Ưu như thế, liền quay đầu nhìn về phía Doanh Thắng vẫn luôn im lặng mà tĩnh tọa? Đả tọa? Doanh Thắng vốn đang nhắm mắt, lúc Kim Sơn nhìn qua lại lập tức mở mắt nhìn anh.
Sau đó boss Doanh liền nhìn thấy hệ thống hám tiền rác rưởi kia đưa mắt ra hiệu với mình. Đảo sắp lọt tròng ra ngoài luôn rồi.
Doanh Thắng: 【......】 Thật gai mắt.
Có điều Doanh Thắng thế mà lại hiểu được Kim Sơn đang chớp mắt ra hiệu cái gì với mình mới lạ chứ.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Ngô Ưu, đột nhiên mở miệng: 【 Sau khi trở về bọn tôi có thể chơi ném tuyết với nhóc. 】
Ngô Ưu tưởng đâu mình nghe lầm mà ngẩng đầu, giọng boss Doanh rất bình thường: 【 Chơi ném tuyết cũng có thể rèn luyện khả năng phản ứng và khả năng kháng đòn của cơ thể, dù sao sắp nghỉ đông, nhiệm vụ nghỉ đông mà nhóc hứa còn chưa làm đâu. 】
Ngô Ưu há miệng, vừa có chút kích động lại vừa có chút ủ rũ, thôi, nhóc biết ngay không có chuyện đơn thuần chơi trò chơi mà.
Sau khi về nhà Ngô Ưu liền bắt đầu làm rau củ ngâm. Mỗi ngày cậu đều làm 10 ký củ cải ngâm chua ngọt, thứ bảy chủ nhật tự mình mang lên một con phố trên chợ rau bán. Một tuần kiếm được tầm 700 đồng, tương đương với một ngày có thể kiếm được 100 đồng tiền, cũng đủ tiền học phí và chi tiêu hằng ngày.
Mà hai tuần trước, bởi vì chịu không thấu bác gái cả Triệu Lệ Quyên nhiều lần yêu cầu, Ngô Ưu thương lượng với Kim Sơn xong, bắt đầu không miễn cưỡng điều chế gia vị ngâm củ cải cho nhà bác ta, một bịch gia vị ngâm củ cải nặng 5 ký, pha với nước có thể ướp được 50 ký củ cải cắt khúc. Một bịch gia vị ngâm Ngô Ưu bán cho nhà bác ta với giá 200 đồng. Nếu tính với giá 5 đồng nửa ký củ cải ngâm, một bịch gia vị ướp được 50 ký có thể cho nhà bác ta bán được 300 đồng. Trừ tiền mua nguyên liệu là củ cải ra, kiểu gì cũng kiếm được tầm 200 đồng.
Chỉ cần mỗi ngày nhà bác gái có thể bán được 50 ký củ cải, một tháng ít nhất cũng được hơn 3000. Tính kiểu gì cũng thấy lời, dù sao cũng không cần làm gì, chỉ cần ở trong nhà xắt củ cải, sau đó đem đi ngâm là được. Với lại giờ là mùa đông, không phải bận việc đồng áng, vừa lúc rảnh rang ở nhà xắt củ cải.
Mối làm ăn này cho người nào trong thôn làm thì người đó sẽ vô cùng sẵn lòng, thậm chí tranh nhau giành mối, nhưng Triệu Lệ Quyên và Ngô Quốc Đống lại vẫn không hài lòng. Thậm chí cả hai người anh chị họ Ngô Khang và Ngô Linh Linh của Ngô Ưu còn trách thầm cậu.
Triệu Lệ Quyên thì cảm thấy Ngô Ưu ham tiền, rõ ràng là bán cho nhà bác cả ruột của mình, vậy mà một bịch còn bán tới 200 đồng, đắt như vậy. Vừa nhận được bịch gia vị, việc đầu tiên bà ta làm là tìm chiếc đũa nếm thử bột gia vị bên trong, nếm ra được hành, gừng, tiêu, muối và đường vân vân, các loại gia vị khác nhau, nhưng cho dù bà ta nếm ra đại đa số gia vị trong đó là gì, bà ta cũng không biết tỉ lệ nêm nếm ra sao, cũng không có cách mô phỏng theo.
Nhưng bà ta vẫn không từ bỏ ý tưởng điều chế gia vị, kết quả củ cải ngâm làm ra không phải quá mặn thì là quá chua, khó ăn cực kì. Tới vậy rồi Triệu Lệ Quyên mới xem như hoàn toàn từ bỏ, hết sức bất mãn mà chấp nhận giá bán kia.
Mà Ngô Quốc Đống vì không cần ra đồng cũng không cần lên thị trấn tìm việc làm, bởi vậy nên ông ta thành người xắt củ cải chính. Khác với Ngô Ưu mỗi ngày xắt củ cải đều mang theo tâm trạng nghiêm túc rèn luyện kĩ thuật dùng dao, Ngô Quốc Đống hoàn toàn không có kiên nhẫn với công việc lặp đi lặp lại này, củ cải mà ông ta xắt cái thì dài cái thì ngắn, cái thì to cái thì nhỏ, tóm lại là so le không đồng đều, ngẫu nhiên còn bởi vì lo xem TV hoặc là xem gái đẹp phát sóng trực tiếp mà lỡ cắt trúng tay.
Lúc về nhà, Triệu Lệ Quyên thấy mớ củ cải Ngô Quốc Đống xắt thì vô cùng không hài lòng, Ngô Quốc Đống lập tức giơ ngón tay còn đang chảy máu của mình cho Triệu Lệ Quyên xem, hai người lại bắt đầu lời qua tiếng lại. Cuối cùng Triệu Lệ Quyên kêu con trai với con gái đang xem TV và nghịch điện thoại lại hỗ trợ, một nhà bốn người dù muốn dù không, đều phải ngồi đó xắt củ cải.
Triệu Lệ Quyên dùng gia vị của Ngô Ưu ngâm củ cải bán được một tuần, tuy rằng củ cải nhà bọn họ xắt không đẹp như Ngô Ưu, nhưng mùi vị vẫn khá ổn. Cho nên một tuần Triệu Lệ Quyên bán được hơn 250 ký, sau khi trừ hết thì lãi ròng được 1500 đồng. Tuy vui nhưng đồng thời bà ta cũng không khỏi chửi thầm Ngô Ưu, thằng nhãi kia chẳng qua là bán bịch gia vị ngâm mà thôi, không cần xắt củ cải cũng không cần đem ngâm là đã được 1000 đồng từ bà ta rồi, loại khác biệt này khiến người rất khó chịu.
Cho nên, Triệu Lệ Quyên bắt đầu mưu mô toan tính.
Dù sao đều là đồ ngâm, mọi người sẽ không để ý mùi vị như đồ tươi, bà ta có thể dùng một bịch gia vị ngâm 75 ký thậm chí là 100 ký của cải mà. Mùi vị nhạt thì nhạt chút đi, chỉ cần vẫn giống như cũ, nhạt bớt biết đâu chừng mọi người mua nhiều hơn thì sao?
Nghĩ vậy, tuần thứ hai Triệu Lệ Quyên chỉ hỏi mua của Ngô Ưu ba gói gia vị ngâm mà thôi.
Sau khi Triệu Lệ Quyên xong rời đi, Ngô Ưu nhịn không được quay đầu nhìn Kim Sơn ngồi đằng sau đang đọc quyển《 Dạy bạn nhìn thấu lòng người》, vẻ mặt kính nể: "Anh Kim, anh đoán chuẩn ghê, quả nhiên bác gái định làm gì đó."
Lúc này Kim Sơn còn đeo cặp kính gọng vàng cho hợp với tình hình, thoạt nhìn cực kỳ giống nhân vật phản diện văn nhã nào đó, anh cười tủm tỉm nói: "Bác gái em ấy à...... Tham lam lại lạnh lùng, sớm muộn gì cũng bước vào con đường này thôi. Được rồi, chờ em thi xong thì có thể dùng chuyện này để hoàn toàn thoát khỏi bà ta."
Quả thật như Kim Sơn nói, chờ Ngô Ưu thi cuối kỳ xong. Sáng thứ bảy cậu vẫn đến chợ rau bán củ cải ngâm như bình thường, lại chào đón rất nhiều bác trai bác gái mặt mày nhăn nhó, bọn họ hỏi thẳng Ngô Ưu có phải củ cải nhà cậu cố tình ngâm nhạt đi không, chỉ để kiếm thêm vài đồng bạc lẻ?
Ngô Ưu đương nhiên lắc đầu, cậu còn múc một muỗng củ cải cắt khúc đều tăm tắp mà mình ngâm bỏ vào đĩa thủy tinh cho mọi người ăn thử, sau khi ăn xong xác định mùi vị củ cải cậu ngâm vẫn như trước, một bác gái nhanh trí vỗ đùi mắng một câu.
"Bà bác gái gian thương độc ác nhà con!"
Sau đó, mấy bác trai bác gái khác cũng sực tỉnh ra.
"Haizz, quả là gian thương! Vì kiếm tiền mà không mành tới danh tiếng của Ngô Ưu, cái bà đó chắc chắn muốn bớt tiền nên ngâm quá nhiều củ cải, bởi vậy vị mới nhạt! Nhóc Ngô à, bác gái con xấu xa như thế, con phải nói chuyện với bà ta cho ra lẽ, không là sau này con buôn bán cũng bị ảnh hưởng đó, ai không biết còn tưởng con cũng giống như bà ta."
Ngô Ưu vốn đang đợi cơ hội này. Vì thế sau khi nhanh chóng bán hết củ cải của mình, dưới sự vây quanh của các bác trai bác gái tìm được Triệu Lệ Quyên chạy xe ba bánh điện bán củ cải ngâm.
Triệu Lệ Quyên thấy Ngô Ưu rầm rộ mang theo một đám người lại đây còn hơi ngạc nhiên, kết quả sau khi nghe mấy bác trai bác gái kia chỉ trích mình, Triệu Lệ Quyên lập tức không vui.
"Tôi bán củ cải ngâm của tôi, mấy người còn lo giùm vị mặn hay nhạt? Thấy nhạt thì đừng có mua, mấy người có thể qua mấy hàng khác mua cái càng mặn càng cay mà." Bởi vì gói gia vị muối rau của Ngô Ưu quá chất lượng, cho dù bà ta dùng 50 khối nước ướp 75 ký củ cải cắt sẵn, người tới mua vẫn rất nhiều. Cho nên Triệu Lệ Quyên hoàn toàn không quan tâm tới mấy bác trai bác gái này.
Thái độ bà ta làm mọi người cực kì bất mãn, mà lúc này Ngô Ưu cũng ra mặt.
"Bác gái, con bán gói gia vị cho bác là vì muốn càng nhiều người ăn được củ cải ngâm ngon của mình, không phải để bác trục lợi kiếm tiền. Với lại bác làm vậy cũng ảnh hưởng tới danh tiếng của cải ngâm con bán, sau này con muốn bán càng nhiều rau ngâm hơn sẽ không tốt. Bác gái, về sau đừng làm như vậy nữa được không?"
Triệu Lệ Quyên nhìn nhãi ranh Ngô Ưu này dám ỷ đông người thuyết giáo mình, quả thực sắp tức tới bật cười, bà ta duỗi một lóng tay chỉ vào Ngô Ưu: "Con còn dạy bác làm ăn? Bác là bác gái con đấy! Bác bỏ tiền mua bịch gia vị rồi thì đó là của bác, bác muốn xài sao thì xài, liên quan gì tới con?!"
Ngô Ưu mím mím môi, sau đó cậu gật đầu: "Bác nói rất đúng."
Triệu Lệ Quyên còn chưa kịp lộ vẻ đắc ý, đã nghe Ngô Ưu tiếp tục nói: "Vậy, gói gia vị con điều chế là của con, con không muốn bán cho bác nữa, bác cũng không liên quan đến bác."
Khuôn mặt Triệu Lệ Quyên lập tức thay đổi. Nhưng trước mặt nhiều người như thế, bà ta lại không thể bỏ cái tôi xuống năn nỉ Ngô Ưu, chỉ có thể cắn răng quyết định buổi tối lại đi tìm cậu. Nhưng chờ tới tối bà ta kêu Ngô Khang với Ngô Linh Linh tới kêu Ngô Ưu sang ăn cơm, lại gặp phải Ngưu Tráng Tráng đang hết sức vui vẻ kéo lấy Ngô Ưu.
Trước mặt Ngô Khang và Ngô Linh Linh, Ngưu Tráng Tráng toét miệng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: "He he, tối nay Ngô Ưu tới nhà tui ăn cơm, cậu ấy quyết định sau này chỉ bán bịch gia vị cho nhà tui rồi!"
Sắc mặt của Ngô Khang và Ngô Linh Linh thay đổi ngay tắp lự, mà lúc về nhà hai đứa nó thuật lại cho Triệu Lệ Quyên, lại khiến bà ta tức giận đến mức cả đêm ngủ không ngon.
Thực ra cả nhà họ Ngô chả ai ngủ được, bọn họ còn đang đau lòng mớ tiền mọc cánh bay mất kia kìa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]