“Em không cần con cái! Em… em chỉ cần anh, chỉ cần Thế Huân…” Lộc Hàm đột nhiên ôm chặt cổ Thế Huân, dùng sức chui vào trong ngực của anh, hận không thể cùng Thế Huân hợp thành một thể.
“Thế Huân cũng chỉ muốn Lộc Hàm! Chúng ta cùng nhau có một đứa con được không!? Lộc Hàm em nên nghĩ, nếu lấy tinh tử của em tiến hành thụ tinh nhân tạo, mẹ sẽ có một đứa cháu. Mẹ một lòng thầm mong chúng ta hạnh phúc, cho tới bây giờ đều chưa có nói gì. Nhưng chúng ta không thể chỉ lo cho chính mình, cũng nên vì bà mà lo lắng một chút. Huống chi nếu chúng ta có con thì chũng là chuyện tốt, cùng nhau chăm sóc nó, nhìn nó chậm rãi lớn lên…” Thế Huân siết chặt vòng tay đem Lộc Hàm ôm chặt hơn chút nữa, môi dán tại trán của cậu nhẹ nhàng hôn xuống, tận lực khuyên bảo Lộc Hàm tiếp thu đề nghị của mình.
“Nhưng mà…” Lộc Hàm ngẩn đầu dậy nhìn Thế Huân, trong ánh mắt có vẻ do dự. Nếu Lộc Hàm lấy góc độ của mình mà suy nghĩ, thì tuyệt đối không có bất luận kẻ nào quan trọng bằng Thế Huân. Nhưng cậu biết mẫu thân vẫn luôn mong có cháu bồng, mẫu thân đối với mình khoan dung thông cảm, nhưng chính mình lại chỉ lo lắng đến tình yêu với Thế Huân, cho tới bây giờ đều không vì mẫu thân mà suy nghĩ.
Bất quá nếu đồng ý lời đề nghị của Thế Huân, Lộc Hàm lại cảm thấy chính mình rất ích kỷ, cậu không có biện pháp tiếp thu đứa con chỉ có huyết thông của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528343/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.