“Em không cần con cái! Em… em chỉ cần anh, chỉ cần Thế Huân…” Lộc Hàm đột nhiên ôm chặt cổ Thế Huân, dùng sức chui vào trong ngực của anh, hận không thể cùng Thế Huân hợp thành một thể. “Thế Huân cũng chỉ muốn Lộc Hàm! Chúng ta cùng nhau có một đứa con được không!? Lộc Hàm em nên nghĩ, nếu lấy tinh tử của em tiến hành thụ tinh nhân tạo, mẹ sẽ có một đứa cháu. Mẹ một lòng thầm mong chúng ta hạnh phúc, cho tới bây giờ đều chưa có nói gì. Nhưng chúng ta không thể chỉ lo cho chính mình, cũng nên vì bà mà lo lắng một chút. Huống chi nếu chúng ta có con thì chũng là chuyện tốt, cùng nhau chăm sóc nó, nhìn nó chậm rãi lớn lên…” Thế Huân siết chặt vòng tay đem Lộc Hàm ôm chặt hơn chút nữa, môi dán tại trán của cậu nhẹ nhàng hôn xuống, tận lực khuyên bảo Lộc Hàm tiếp thu đề nghị của mình. “Nhưng mà…” Lộc Hàm ngẩn đầu dậy nhìn Thế Huân, trong ánh mắt có vẻ do dự. Nếu Lộc Hàm lấy góc độ của mình mà suy nghĩ, thì tuyệt đối không có bất luận kẻ nào quan trọng bằng Thế Huân. Nhưng cậu biết mẫu thân vẫn luôn mong có cháu bồng, mẫu thân đối với mình khoan dung thông cảm, nhưng chính mình lại chỉ lo lắng đến tình yêu với Thế Huân, cho tới bây giờ đều không vì mẫu thân mà suy nghĩ. Bất quá nếu đồng ý lời đề nghị của Thế Huân, Lộc Hàm lại cảm thấy chính mình rất ích kỷ, cậu không có biện pháp tiếp thu đứa con chỉ có huyết thông của một mình mình, hai người đàn ông nếu không thể sinh ra đời sau, như vậy Lộc Hàm tình nguyện không cần đứa nhỏ, cả đời chỉ cần có Thế Huân là đủ rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Lộc Hàm vẫn mịt mù như trước. “Đừng nhưng mà. Lộc Hàm của anh tốt như thế, gien di truyền cũng nhất định rất tuyệt! Tiểu hài tử tương lai khẳng định đặc biệt thông minh, chúng ta hảo hảo bồi dưỡng nó, tìm cho nó trường học tốt nhất… Được rồi, chuyện đứa nhỏ liền tính như thế đi, mấy thủ tục yêu cầu anh đều lo được. Ngoan, đừng nghĩ nhiều, hết thảy đều có anh. Hiện tại đã muốn khuya, nhìn em ngay cả mắt đều muốn mở không nổi. Nhắm mắt lại nhanh ngủ thôi…” Thế Huân nhìn thấy bộ dáng do dự của Lộc Hàm, liền dứt khoát tự mình quyết định, rồi mới đem đầu Lộc Hàm ấn về cổ mình, bàn tay vỗ nhẹ lưng hống cậu ngủ. “Thế Huân…” Cái ôm của Thế Huân quá mức ấm áp, Lộc Hàm rất nhanh liền buồn ngủ, mơ hồ không rõ lẩm bẩm một tiếng, ở trong ngực Thế Huân dùng sức rụt lui, dần dần tiến nhập vào trong giấc ngủ. Sau khi chuyện đứa nhỏ được quyết định, Thế Huân thật sự bắt đầu liên hệ với bệnh viện có người mang thay hộ. Nhưng Lộc Hàm nhìn thấy anh vì việc này bôn ba bận rộn, trong lòng lại càng ngày càng khó chập nhận, thậm chí bắt đầu thống hận chính mình đêm đó ích kỷ do dự. Lộc Hàm không còn do dự, hạ quyết tâm không cần đứa nhỏ, đời này cũng chỉ cùng Thế Huân trãi qua. Nhưng cậu cũng biết mình mà nói với anh không cần đứa con, anh khẳng định sẽ dùng mọi biện pháp để khuyên nhủ mình. Lộc Hàm nghĩ phải tìm ra một biện pháp nào đó, nhưng biện pháp này không được để lại hậu hoạn về sau, cho nên trước đó phải nói với mẫu thân mới được. Trùng hợp thứ bảy này Thế Huân có hẹn với khách hàng, Lộc Hàm liền một mình về nhà thăm mẫu thân. Thế Huân gọi điện thoại tới nói sắp tiếp xong khách hàng, buổi trưa có thể về ăn cơm, Lộc Hàm liền cùng mẹ vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Hiện tại trừ bỏ những tiệc rượu không thể từ chối, thời gian còn lại Thế Huân đều phải ăn cơm ở nhà, thói quen ăn uống cũng là bị Lộc Hàm càng dưỡng càng kén, sơn trân hải vị bên ngoài cũng so ra kém bữa cơm thường của Lộc Hàm. “Mẹ…" Lộc Hàm để thức ăn đang rửa sang một bên, xoay người gọi mẹ một tiếng. “Có chuyện gì sao!?” Lộc mẫu cũng quay lại mặt đối mặt với Lộc Hàm. “Thế Huân dự định tìm một người mang thai hộ, để sinh đứa con của con. Nhưng mà con…” Lộc Hàm không có biện pháp nói tiếp, rõ ràng có thể ẹ một đứa cháu, chính mình lại chủ động từ bỏ cơ hội. “Nhưng mà con thấy như vậy sẽ không công bằng với Thế Huân, lại lo lắng mẹ muốn có một đứa cháu…” Lộc mẫu cười nói tiếp lời Lộc Hàm còn chưa nói xong. “Mẹ!” Lộc Hàm không ngờ mẫu thân đoán tâm tư của mình không sai chút nào, giật mình mở to hai mắt. “Mẹ nuôi con nhiều năm như thế, sao lại không hiểu tâm tư của con. Tiểu Lộc, lúc trước mẹ thật muốn có cháu, nhưng hiện trông thấy con và Thế Huân tốt như vậy, còn đặc biệt hiếu thuận với mẹ, mẹ cũng liền hiểu ra. Có thêm một đứa con trai hiếu thuận tốt hơn nhiều so với lục đục với nàng dâu, mặc kệ là muốn con hay muốn cháu thì cũng chỉ là vì muốn nó dưỡng mình lúc về già, hiện tại có con cùng Thế Huân hiếu thuận, có cháu hay không cũng không sao cả.” Lộc mẫu vỗ vỗ bả vai con mình, để cho Lộc Hàm phóng khoáng tâm. “Mẹ! Cám ơn người!” Lộc Hàm cảm động ôm lấy mẫu thân. “Mẹ cũng biết chuyện đứa nhỏ là tâm ý của Thế Huân, nhưng chỉ có huyết thống của một người thì làm sao công bằng, còn không bằng đi nhận nuôi một đứa trẻ hoàn toàn không có huyết thống, bất quá nếu con không muốn thì cũng không cần làm. Tiểu Lộc, mẹ vẫn là câu nói kia, chỉ cần hai con hạnh phúc là tốt rồi.” Lộc mẫu thông tình đạt lý tiếp tục nói. “Mẹ, con không cần con cái, có thể cùng Thế Huân cả đời ở bên nhau con đã rất thỏa mãn rồi. Nhưng mà nếu con nói không đồng ý, Thế Huân khẳng định sẽ luôn khuyên nhủ con. Dù sao sau này cũng sẽ không cần có con, con … con muốn đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.” Lộc Hàm buông mẫu thân ra, nhìn vào mắt bà thận trọng nói ra quyết định của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]