Tới gần giữa trưa, Lộc Hàm hâm nóng đồ ăn, né tránh tầm mắt mọi người, theo thang máy lên lầu cùng Thế Huân ăn cơm trưa.
“Lộc Hàm, sao giờ mới tới, anh sắp chết đói rồi đây.” Lộc Hàm vừa mới bước vào văn phòng tổng giám đốc, Thế Huân đã lập tức chạy tới, một bên oán giận một bên tiếp lấy camen trong tay cậu. Thế Huân đem camen bày ra bàn, cầm lấy đũa bắt đầu mãnh liệt gắp thức ăn.
“Em đang làm báo cáo tài chính tháng này của công ty, đối chiếu số liệu xong rồi mới lên. Anh ăn từ từ thôi, có ai tranh đâu.” Lộc Hàm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của Thế Huân.
“Không được làm việc quá cực khổ! Hơn nữa em phải nhớ kỹ, báo cáo tài chính của Ngô thị không phải quan trọng nhất, mà chính là ăn cơm!” Thế Huân miệng nhồi thức ăn, hai bên má đều phòng lên, còn cố ý giả bộ dáng nghiêm túc dặn dò Lộc Hàm.
“Nhớ rồi! Lần sau em nhất định sẽ uy no Ngô tổng rồi mới đi làm việc.” Lộc Hàm bị bộ dáng buồn cười của Thế Huân chọc cho vừa bực mình vừa buồn cười, cũng nghịch ngợm đùa lại.
“Đây chính là em nói. Hiện tại đến đút anh đi! A ~” Thế Huân nói xong thật sự buông đũa xuống, há to mồm ý bảo Lộc Hàm đút mình.
“Sao giống trẻ con như vậy, hình tượng Ngô tổng nghiêm túc đều bị anh phá hủy.” Lộc Hàm cười lắc đầu, gắp thức ăn đưa lên miệng Thế Huân.
“Ở trước mặt em thì cần gì hình tượng! Lộc Hàm, cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528330/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.