Lộc Hàm vốn dĩ đã gầy, lại liên tục vài ngày vất vả bận rộn, mệt đến hai má đều hõm xuống, Thế Huân đau lòng không thôi, nhưng mà hiện tại cũng không thể bắt cậu từ chức quản lý tài chính, vừa mới đương nhiệm không quá vài ngày liền bị cắt chức, không phải tạo cớ để người khác ở sau lưng bàn tán sao, Lộc Hàm kia da mặt mỏng như vậy làm sao mà chịu được.
Thế Huân đành phải tận lực tìm thời gian để cho Lộc Hàm có thể ghỉ ngơi. Anh đem bộ ghế sofa bằng da thật ở văn phòng mình đổi lại thành ghế chuyên dùng trong gia đình, để Lộc Hàm sau khi ăn cơm trưa xong có thể nằm đây chợp mắt một chút. Kỳ thật nếu không phải Lộc Hàm kiên quyết phản đối, Thế Huân đã sớm đặt vào phòng làm việc của mình một cái giường luôn rồi.
Bất quá Lộc Hàm cuối cùng cũng có chỗ để nghỉ ngơi, cơm nước xong nằm lên chiếc sofa mềm nhũng, đùi của Thế Huân chính là cái gối tốt nhất, cảm giác ngủ vô cùng thoải mái, tinh thần đích xác so với mấy hôm trước tốt hơn rất nhiều.
Thế Huân cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Lộc Hàm, vẫn là gương mặt với ngũ quan bình thường không có gì nổi bật, nhưng giờ đây anh càng nhìn lại càng yêu, đưa tay muốn sờ gương mặt bóng loáng kia nhưng rồi lại sợ đánh thức cậu. Bất quá chỉ cần nhìn như thế này, Thế Huân đã cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào.
“Ngô tổng.” Ngoài cửa đột nhiên truyền tiếng gõ cửa của thư ký.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528323/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.