Lộc Hàm vội vàng hoàn thành công việc, hủy bỏ lời hứa ăn cơm với đồng nghiệp. Sau khi mọi người hoàn toàn rời đi, cậu mới theo thang máy lên tầng trên cùng tìm Thế Huân. Thế sự đổi dời, trước kia là Thế Huân không muốn để cho nhân viên Ngô thị biết mình cùng Lộc Hàm có quan hệ, hiện tại lại đổi thành Lộc Hàm không muốn công khai, một mặt là không muốn để người khác ở phía sau nghị luận, mặt khác là cậu không muốn đồng nghiệp bởi vì cậu là người yêu của tổng tài mà vị nể, đối đãi khác nhau. Thế Huân chờ đến mòn con mắt, nếu không phải sợ Lộc Hàm sinh khí, phỏng chừng sớm đã chạy xuống phòng tài chính tìm cậu. Lộc Hàm giơ tay lên còn chưa kịp gõ cửa, anh liền từ trong phòng làm việc vọt ra, không nói hai lời trực tiếp đem Lộc Hàm ôm vào trong lòng mãnh liệt hôn môi. Ở tầng chót chỉ có thư ký và Thế Huân làm việc. Hiện tại thư ký đã ra ngoài ăn trưa, vì vậy Lộc Hàm cũng yên tâm cùng Thế Huân ôm nhau bừa bãi hôn môi. Sau khi Thế Huân hôn đủ, mới kéo Lộc Hàm vào văn phòng ngồi xuống ghế, nhưng là luyến tiếc buông tay, vẫn đem cậu chặt chẽ khóa vào trong ngực. Hai người thương lượng cơm trưa nên đi đâu ăn, bình thường Lộc Hàm cũng chỉ đi đến mấy quán cơm bình dân tùy tiện gọi cơm phần, nhưng lại sợ không hợp khẩu vị ăn uống của Thế Huân. Tuy rằng Thế Huân thích ăn món do Lộc Hàm tự mình làm hơn, nhưng chỉ cần có cậu ở bên cạnh, anh đối với cơm trưa cũng không quá nhiều yêu cầu, Lộc Hàm ăn cái gì thì mình liền ăn cái đó. Nhưng Thế Huân muốn hưởng thụ thế giới của hai người, ôm Lộc Hàm không muốn buông tay, cho nên Lộc Hàm chỉ đành gọi cơm đến. Hai người ngay tại phòng làm việc của Thế Huân ăn cơm trưa. Nói vài câu ngọt ngào, tán ngẫu một ít chuyện công việc, đút cho nhau vài cái, không khí ấm áp vô cùng. Hai người ăn xong cơm trưa, Thế Huân muốn nhìn hậu huyệt Lộc Hàm xem còn sưng không, chính là văn phòng không thể so với ở nhà, Lộc Hàm vô luận thế nào cũng không dám cởi quần để cho anh coi, vạn nhất vật nơi khố gian của anh có phản ứng thì biết tính sao, không giúp anh giải quyết, Lộc Hàm không nỡ để Thế Huân khó chịu, còn nếu giúp anh giải quyết, nhưng đây đang ở văn phòng… Lộc Hàm đột nhiên nhớ tới một bộ phim đã từng xem, địa điểm cũng là ở trong phòng làm việc, một người đàn ông quỳ gối chui xuống gầm bàn làm việc giúp một người đàn ông khác khẩu giao, đột nhiên có người gõ cửa tiến vào, nam nhân ở trên nghiêm trang trấn định cùng người nói chuyện, mà nam nhân quỳ gối dưới bàn vẫn tiếp tục phun ra nuốt vào dương vật… Lộc Hàm càng nghĩ càng đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn Thế Huân. Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm mặt đỏ đến sắp xuất huyết, cũng đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì. Anh ngược lại đặc biệt hy vọng hai người có thể ở trong phòng thực hiện “Vận động tiêu cơm”, cũng không cần cậu cởi quần, chỉ cần nhìn bộ dáng ngượng ngùng đỏ mặt của cậu cũng làm anh muốn cứng rắn. Bất quá Thế Huân cũng biết Lộc Hàm khẳng định không đồng ý, cũng chỉ có thể tự mình mơ tưởng một chút, mà cũng không dám nghĩ nhiều lắm, nghĩ nhiều phía dưới liền sẽ có phản ứng. Lộc Hàm không muốn cởi quần, Thế Huân cũng không thể ép cậu, chỉ đành mở miệng hỏi thăm chút tình trạng của hậu huyệt. Bất quá hậu mặt chắc cũng không quá nghiêm trọng, bằng không Lộc Hàm làm sao có thể ngồi làm việc đến trưa. Hai người lại quấn quít trong chốc lát, thời gian nghỉ trưa chấm dứt, Lộc Hàm trở về phòng tài chính ở lầu dưới làm việc. Bởi vì hôm qua làm mẫu thân tức giận do về muộn, cho nên hôm nay Lộc Hàm cũng không dám đi lại nhà Thế Huân, sau khi tan tầm liền kêu anh trực tiếp đưa mình về nhà. Nhưng khi bước xuống xe Lộc Hàm lại do dự, Thế Huân một mình trở về nhà, anh chắc sẽ không nấu cơm, vạn nhất bị đói thì tính sao. Lộc Hàm suy nghĩ, hay là để Thế Huân vào nhà cùng mình, vừa có thể giải quyết vấn đề cơm nước, lại có thể gia tăng một chút cơ hội anh cùng mẫu thân ở chung. Sau này khi cậu nói chuyện của mình cùng anh ẹ biết, cũng tương đối dễ dàng hơn. Đối với đề nghị này của Lộc Hàm, Thế Huân đương nhiên vui vẻ đáp ứng, đậu xe xong liền cùng cậu đi lên lầu. “Mẹ, con về rồi.” Lộc Hàm xuất chìa khóa mở cửa, hướng phòng bếp hô một tiếng. “Chào dì.” Lộc mẫu nghe được tiếng nói mới từ phòng bếp đi ra, Thế Huân liền lập tức lễ phép cuối đầu chào. “Ngô tiên sinh đến chơi a.” Lộc mẫu khách khí hướng Thế Huân tươi cười. “Dì cứ gọi con Thế Huân là được.” Thế Huân nhanh chóng phóng thấp tư thái. Trước kia đối với Lộc Hàm không có tâm, tự nhiên anh cũng sẽ không quá để ý vấn đề xưng hô. Nhưng hiện tại Thế Huân rất muốn ở trước mặt “Mẹ vợ” lưu lại một ấn tượng tốt. “Thế Huân.” Lộc mẫu cười gật đầu. “Mẹ, hôm nay là Thế Huân đưa con về, thời gian có chút trễ, con muốn lưu anh ấy ở nhà mình ăn cơm.” Lộc Hàm thừa dịp mẫu thân cao hứng đưa ra yêu cầu lưu Thế Huân ở nhà ăn cơm. “Được, đúng lúc nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.” Lộc mẫu rất vui vẻ đồng ý. “Cám ơn dì.” Thế Huân lập tức mở miệng cảm ơn. “Không cần khách khí như vậy, nhanh ngồi xuống đi. Tiểu Lộc con tiếp Thế Huân ngồi chơi một chút, mẹ đi phòng bếp nấu cơm.” Lộc mẫu dặn dò một câu, liền tiếp tục quay về phòng bếp nấu cơm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]