“Lộc Hàm Lộc Hàm…” Lộc Hàm dịu dàng săn sóc như vậy làm Thế Huân vừa đau lòng lại cảm động, bán ngồi xổm người xuống đưa cậu ôm vào trong ngực không ngừng hôn môi.
Hai người ôm nhau hôn một hồi lâu mới lưu luyến tách ra. Thế Huân lo lắng cho phía sau Lộc Hàm mới vừa bôi thuốc, cứng rắn bắn cậu nằm lại giường nghỉ ngơi, bất quá anh cũng luyến tiếc rời khỏi Lộc Hàm, dứt khoát cởi áo khoác của mình leo lên giường.
Thế Huân duỗi dài cánh tay đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực, để cậu gối đầu lên ngực mình, hai người kề bên như vậy dù tùy tiện nói cái gì cũng đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Vết thương trên tay Thế Huân đã sớm hoàn toàn khỏi hẳn, tuy rằng mỗi ngày cùng Lộc Hàm ở nhà cực kỳ ngọt ngào hạnh phúc, nhưng chuyện của công ty cũng không thể không quan tâm. Thế Huân liền thương lượng với Lộc Hàm ngày mai cùng nhau quay về công ty đi làm. Lộc Hàm lúc trước cũng đã quyết định quay về Ngô thị, cho nên đối với đề nghị này của anh cũng không có ý kiến gì. Nhưng sau đó nghe đến Thế Huân nói sau khi quay về Ngô thị sẽ trực tiếp ình làm quản lý tài chính, Lộc Hàm không đồng ý, thời điểm từ chức chỉ là một nhân viên phổ thông bình thường, lần này về đột nhiên liền trở thành quản lý, khẳng định sẽ có người dị nghị sau lưng. Hơn nữa tính tình cậu hiền hòa không hề ham thích chức cao quyền lớn, chỉ mong bình bình đạm đạm làm tròn công việc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528311/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.