“Trên ghế sofa không thoải mái, lên giường ngủ thôi.” Hai người nùng tình mật ý một lát, Thế Huân nhớ tới vừa rồi Lộc Hàm mệt đến ngủ gật trên ghế sofa, đau lòng muốn bảo cậu lên giường ngủ.
“Lên giường!?” Lộc Hàm lăng lăng lặp lại một lần, hai người vừa mới thân xong, hiện tại sẽ đi lên giường!?
“Chỉ là muốn em ngủ thoải mái một chút. Anh có muốn làm gì, cũng phải chờ thương thế tốt lên mới được, đây là chính em lúc nãy vừa nói mà.” Thế Huân nhìn biểu tình Lộc Hàm liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cố ý nâng cánh tay bị thương quơ quơ trước mặt Lộc Hàm, nửa đùa nửa thật nói.
Lộc Hàm bị anh đùa cho đỏ mặt, nhưng lại không biết nên phản bác làm sao, chỉ có thể cúi đầu không nói chuyện.
“Đi ngủ đi.” Lộc Hàm lúc này bày ra bộ dáng nhu thuận dễ khi dễ, Thế Huân chỉ hận không thể lặp tức nhào qua, nhưng hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên hai người hảo hợp, có một số việc cũng không nên quá nóng vội, dù sao vết thương trên tay cũng không nghiêm trọng, không quá vài ngày là có thể khỏi hẳn, đến lúc đó… hắc hắc… Trong lòng Thế Huân càng nghĩ càng đắc ý, cũng không tái tiếp tục đùa Lộc Hàm, kéo tay cậu theo ghế sofa đứng lên, cùng đi về phòng ngủ.
Hai người vừa mới tiến vào phòng ngủ, Thế Huân liền thức thời chạy nhanh đến giường trải chăn đệm ra.
“Để em phụ.” Lộc Hàm nhìn Thế Huân một tay vội đến vội đi bộ dáng ngốc nghếch, đi đến giường cuối người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528296/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.