Trận hỏa hoạn cuối cùng cũng được dập tắt, một ít người bị thương nặng được nhân viên cứu thương dùng cáng mang ra khỏi tòa nhà.
“Tiên sinh tiên sinh, xin chờ một chút, tôi giúp anh băng bó vết thương.” Bác sĩ gắt gao đuổi theo Thế Huân đang chạy lanh quanh.
“Lộc Hàm Lộc Hàm…” Thẳng đến khi hỏa hoạn được dập tắt thì vẫn không tìm thấy Lộc Hàm, Thế Huân gọi đến cổ họng đã muốn rách bươm, hai mắt cũng gấp đến độ toát ra tơ máu, tay trái che lấy miệng vết thương ở tay phải, chạy lại từng cáng cứu thương lo lắng tìm kiếm Lộc Hàm.
“Thế Huân!” Tiếng gọi quen thuộc vang lên, một bóng người đột nhiên lao tới.
“Lộc Hàm…” Thế Huân thiếu chút nữa bị đẩy ngã, an ổn thân thể, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Lộc Hàm.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, em giúp công ty đi đưa văn kiện, em nghĩ anh đợi không được sẽ đi, không nghĩ tới tòa nhà văn phòng sẽ cháy, đều tại em không tốt, đáng lẽ nên nói với anh một tiếng, em… em…” Một khắc khi nhìn thấy Thế Huân từ tòa nhà đi ra, cảm giác vui sướng khiến nước mắt Lộc Hàm như nước sông vỡ đê, tình cảm đè nén lâu nay cũng dâng trào, gắt gao ôm lấy cổ Thế Huân, đứt quãng giảng giải, nghẹn ngào đến cơ hồ khóc không thành tiếng.
“Em không sao là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…” Thế Huân cũng cảm giác sóng mũi cay cay, khẽ vuốt lưng Lộc Hàm giúp cậu nhuận khí.
“Tiên sinh, miệng vết thương của anh…” Bác sĩ đã chạy tới, đánh gãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528290/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.