Lộc Hàm vào phòng bếp, quen thuộc mở tủ lạnh. Lúc hai người còn sống chung, trong tủ lạnh luôn đầy ấp sữa, rau dưa, thực phẩm chín linh tinh các loại, Lộc Hàm đều luôn dự trữ một ít, một là lúc Thế Huân thèm món gì có thể trực tiếp nấu cho anh ăn, hai là thứ bảy chủ nhật khi Lộc Hàm quay về nhà mình, không sợ Thế Huân không có gì để ăn. Nhưng mà hiện tại, Thế Huân đã ăn sạch sành sành những thứ Lộc Hàm để lại, sữa uống hết cũng không có đi mua, rau xanh thực phẩm thì khỏi phải bàn.
Từ lúc Lộc Hàm rời đi, Thế Huân cũng chỉ một hai lần nấu cơm, còn những bữa khác thì tùy tiện đến nhà hàng tìm thứ gì lắp đầy bụng. Cho nên, lúc Lộc Hàm mở tủ lạnh ra, bên trong trống trơn cái gì cũng đều không có.
“Lộc Hàm, dưới… ở dưới còn có con cá trích.” Thế Huân đứng bên cạnh xấu hổ mở ra ngăn tủ dưới cùng, lấy ra con cá trích mà lần đó người bán hàng lựa cho anh.
“Cá này mua hồi nào!? Hình như không còn tươi lắm. Hơn nữa anh không phải bị ho sao, nếu giờ mà uống canh cá trích, cổ họng sẽ càng khó chịu hơn.” Lộc Hàm nhìn con cá trích đông lạnh nhíu mày rồi bỏ trở lại ngăn tủ. Tuy rằng ngoài miệng không có nhắc đến chuyện Thế Huân bị bệnh, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ rõ.
“Kia… Kia… Đúng rồi, còn có chút gạo nếp. Lộc Hàm em nấu cháo gạo nếp được không!? Đã lâu không có ăn, anh mỗi ngày đều muốn nếm thử.” Thế Huân vắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528284/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.