“Mẹ, con đã về.” Lộc Hàm lấy chìa khóa mở cửa, sau khi vào nhà liền hướng nhà bếp hô một tiếng.
“Đi thay quần áo trước đi, cơm chiều sắp xong rồi.” Mẫu thân từ phòng bếp nhô đầu ra.
“Mẹ, hôm nay làm việc hơi mệt, con muốn nghĩ một chút đã.” Lộc Hàm hướng mẫu thân nói.
“Vậy con về phòng nghỉ ngơi một lát đi, chờ cơm chiều làm xong mẹ sẽ gọi.” Mẫu thân lo lắng giơ tay lên sờ trán Lộc Hàm.
“Con không sao chỉ hơi mệt một chút, mẹ, còn về phòng đây.” Lộc Hàm chột dạ quay đầu chỗ khác, sau khi mẫu thân gật đầu, liền vội vã trở về phòng ngủ.
Lộc Hàm đóng cửa phòng ngủ, lưng tựa vào vách cửa tay, đặt lên chỗ trái tim, tiếng tim đập quá nhanh vẫn chưa khôi phục lại bình thường. Mỏi mệt nhắm mắt lại, nơi khóe mắt chảy ra giọt nước trong suốt, gương mặt hờ hững cố gắng bài ra trước mặt Thế Huân vào giờ khắc này cuối cùng cũng sụp đổ.
Lộc Hàm, anh yêu em. Khi nghe đến Thế Huân nói những lời này, Lộc Hàm sao có thể bình chân như vại! Đó là người cậu thầm mến mười năm, người mà cậu nguyện trả giá hết thảy.
Nhưng nếu những lời này Thế Huân nói ra trước khi những thương tổn phát sinh, Lộc Hàm nhất định sẽ kích động đến trái tim đều có thể theo lòng ngực nhảy ra, đem nó trần trụi đưa đến trước mặt Thế Huân.
Nhưng là hiện tại, đã trãi qua việc bị Thế Huân hoài nghi, bị anh nhẫn tâm đuổi ra khỏi nhà, đợi đến khi Lộc Hàm đã hoàn toàn hết hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528273/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.