“Ngô tổng quen biết cậu ta!?” Nghe được Lộc Hàm kêu tên Thế Huân, còn nắm lấy tay anh không buông. Vạn lão bản chỉ chỉ Lộc Hàm nghi ngờ hỏi.
“Cậu ta là một MB mà tôi từng bao dưỡng.” Thế Huân sắc mặt chán ghét hất bàn tay đang nắm chặt tay mình ra, nhìn đến sắc mặt Lộc Hàm trong nháy mắt trở nên trắng bệch, anh cũng không thèm quan tâm, quay đầu cùng Vạn lão bản nói chuyện.
“MB!?” Vạn lão bản không nghĩ sẽ hỏi ra đáp án như vậy. Trước giờ cùng Lộc Hàm tiếp xúc, Vạn lão bản thấy cậu trung thực, người lại yếu đuối dễ khi dễ, mới một lần lại một lần nổi lên sắc tâm. Lộc Hàm có nhìn thế nào cũng không giống một MB, Vạn lão bản kinh ngạc rất nhiều, ánh mắt quái dị nhìn về phía Lộc Hàm.
“Vạn lão bản nếu thích, vậy đem cậu ta tặng cho ông cũng được.” Thế Huân phóng khoáng mở miệng, xem Lộc Hàm như một vật phẩm bình thường tặng ra ngoài.
“Thế… Thế Huân…” Môi Lộc Hàm run rẩy, không thể tin nhìn Thế HUân, muốn lần thứ hai bắt lấy tay anh nhưng lại sợ bị hất ra, hai tay luống cuống giơ lên giữa không trung.
“Tôi sao lại không biết xấu hổ mà đi đòi người của Ngô tổng. Vừa nãy trong quán rượu cậu ta tìm cách tiếp cận tôi, muốn tôi theo vào toilet, tôi còn tưởng có chuyện gì quan trọng, kết quả khi vào đến toilet cậu ta liền sáp lại, tôi nhất thời nhịn không được liền… Thành thật xin lỗi Ngô tổng.” Vạn lão bản trên thương trường lăn lộn nhiều năm, là một kẻ khôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528260/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.