Thế Huân vừa mới bước qua cửa liền ngửi được một mùi thơm nồng đậm, nhịn không được hít mạnh một hơi, dạ dày trong nhất thời nổi lên cảm giác đói bụng réo inh ỏi, đổi xong giàyđi vào nhà, càng đi hương khí càng nồng đậm.
“Anh đã về. Canh cá trích em nấu xong rồi, anh đi thay quần áo là có thể ăn.” Lộc Hàm trùng hợp đang bưng một đĩa đồ xào từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Thế Huân, khóe miệng không tự giác cong lên.
Nụ cười ấm áp, lời nói ôn nhu, đồ ăn nóng hổi… Thế Huân lúc trước vừa mới cảnh báo chính mình phải phòng tâm, đột nhiên trở nên có chút lơi lỏng.
“Lộc Hàm, hôm nay ở nhà làm cái gì!?” Thế Huân bước lên trước, hai tay hoàn trụ thắt lưng Lộc Hàm, từ phía sau kéo hắn vào trong lòng ngực.
“Không… không có làm cái gì, chỉ dọn dẹp nhà một chút, rồi mới đi ra ngoài mua đồ ăn. Buông ra trước đã, để em… em đem đồ ăn đặt lên bàn cơm.” Lộc Hàm chột dạ muốn chết, thậm chí sợ Thế Huân dán ở sau lưng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập quá nhanh. Lợi dụng lấy cớ đặt đồ lên bàn mà hơi giãy giụa thoát khỏi lòng ngực Thế Huân.
“Thực ngoan! Tôi đi trước thay quần áo.” Thế Huân cười khích lệ một câu, quay đầu ở trên mặt Lộc Hàm hôn nhẹ. Sau khi buông tay ra quay người đi, ý cười trên mặt anh lập tức biến mất đích vô tung vô ảnh, trong lòng nảy lên cảm giác thất vọng tràn trề, cho cậu một cơ hội nói thật, cậu lại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528253/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.