“Thực xin lỗi, là tôi quá nóng vội.” Ngón tay cứng rắn bị kẹp bên trong hậu huyệt khô khốc. Một thống đột nhiên này cũng làm cho Thế Huân tin tưởng những nghi ngờ của mình đối với Lộc Hàm bất quá chỉ là bản thân đa nghi. Bỗng chốc Thế Huân cảm thấy khối đá trong tâm liền bị lấy đi. Rồi lại nghe được Lộc Hàm bởi vì sự sáp nhập quá mức đột nhiên mà khóc thành tiếng, trong lòng anh liền có chút đau lòng cùng ái náy, nhẹ giọng nói lời xin lỗi, một bàn tay còn duỗi đến phía trước nhẹ nhàng nhu lộng dương vật bởi vì đau đớn mà nhuyễn xuống của Lộc Hàm.
“Không… không sao, một hồi… thì tốt rồi.” Lộc Hàm đau đến hút khí, hai tay chống đỡ vào tủ nhà bếp không dám nhúc nhích một chút, nhưng dù vậy vẫn chống đỡ nói với Thế Huân mình không có việc gì. Hai người sống cùng nhau đã được một thời gian, trừ bỏ lúc mới bắt đầu Thế Huân khi ân ái không quan tâm nên động tác có chút mãnh liệt, sau đó thì từ từ trở nên càng ngày càng ôn nhu, trước khi tiến vào đều làm tiền diễn để Lộc Hàm chuẩn bị tâm lý. Nhưng hôm nay cũng không biết là xảy ra chuyện gì, ngón tay liền bất ngờ đi vào. Thế Huân nói là do quá nóng vội vậy thì nguyên nhân chắc là vậy đi, Lộc Hàm đã đau đến vô tâm nghĩ đến cái khác nữa.
Thế Huân mới đầu cũng chỉ định mượn cớ làm tình để kiểm tra thân thể Lộc Hàm, nhưng khi tây khố tuột xuống đến đầu gối, quần lót màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528246/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.