“Vạn lão bản, công việc ngài giao tôi đã hoàn thành.” Mắt thấy sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, Lộc Hàm siết chặt thời gian vội vàng hoàn thành công việc, đem văn kiện đã hoàn chỉnh để lên bàn làm việc trước mặt Vạn lão bản.
“Làm tốt lắm.” Vạn lão bản cầm lấy văn kiện quét hai mắt, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Vạn lão bản, nếu không còn chuyện gì khác, tôi có phải có thể tan tầm rồi không!?” Lộc Hàm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng hỏi một câu, trong lòng đã sớm lo lắng muốn chết, sợ hãi mình về trễ sẽ để Thế Huân phải đói bụng.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, Lộc Hàm a, cậu hôm nay tăng ca cũng rất vất vả, tôi thân là lão bản cũng phải biết điều một chút, cùng đi ăn cơm đi, tôi mời khách!” Vạn lão bản đứng dậy khỏi ghế, vô cùng hào khí vỗ vỗ ngực mình.
“Không cần không cần, cám ơn tốt ý của Vạn lão bản. Tôi còn việc gấp phải về nhà…” Lộc Hàm vội vàng xua tay cự tuyệt.
“Gấp cái gì a, thật vất vả mới có cơ hội, vừa lúc hai chúng ta có thể ăn cơm, một bên tăng thêm tình cảm giữa ông chủ và nhân viên.” Vạn lão bản giống như sợ Lộc Hàm rời khỏi, vừa nói chuyện vừa đứng dậy khỏi bàn công tác chặn ngang cánh tay của Lộc Hàm.
“Vạn lão bản, nhà của tôi thật sự có việc gấp…” Lộc Hàm vung cánh tay muốn thoát khỏi kìm kẹp của Vạn lão bản, nhưng cái tay phì kia lại càng nắm chặt.
“Đi thôi đi thôi, cùng đi ăn cơm…” Vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528244/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.