Thu dọn sạch sẽ phòng bếp, cũng đem phòng khách dọn dẹp một lần, Lộc Hàm không được tự nhiên ngồi ở sofa không biết nên làm gì nữa. Dù sao ở cùng Thế Huân mới có vài ngày, cậu lại là một người rất câu nệ, cho nên khi ở cùng Thế Huân đương nhiên cũng không được thoải mái lắm.
“Giúp tôi pha tách cà phê.” Thư phòng truyền đến âm thanh của Thế Huân, Lộc Hàm liền chạy đến nhà bếp pha cà phê rồi bưng vào phòng sách cho anh.
Thế Huân ngẩn đầu khỏi máy tính tiếp nhận tách cà phê mà Lộc Hàm đưa tới, nhấp một ngụm sau đó đặt lên bàn, nhắm mắt lại xoa bóp mi tâm, cả người ngã ra dựa vào lưng ghế.
Lộc Hàm nhẹ nhàng bước đến phía sau Thế Huân, hai tay xoa cái trán giúp anh mát xa.
Thế Huân không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý động tác của cậu.
Tuy rằng thủ pháp không mấy cao siêu gì, nhưng lực đạo mát xa vừa phải, ngón tay niết lên trên trán, chỉ phúc ở huyệt thái dương điểm nhẹ xoay tròn. Thế Huân rất nhanh liền thư giãn, hơn nữa Lộc Hàm đứng ở phía sau, trên người đặt biệt cảm nhận được một hơi thở nhẹ, làm Thế Huân có chút phân tâm, liền kéo cái tay đang mát xa ình xuống, tay kia thì vỗ vỗ đùi, ý bảo cậu ngồi lên chân mình.
“Ngô tổng, công việc của anh…” Lộc Hàm thuận theo ngồi lên đùi Thế Huân, có ý nhắc nhở chỉ vào máy tính còn đang mở.
“Làm xong rồi. Cậu nên biết kế tiếp chúng ta phải làm cái gì đi, sao còn gọi là Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528200/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.