“Ân. Bức ảnh kia tôi dựa vào bên tường, nhưng mà cái khuôn đã vỡ nát.” Lộc Hàm ừ nhẹ một tiếng coi như đáp ứng. Kỳ thật, dù Thế Huân không đưa ra yêu cầu, một phân tiền cũng không cấp, việc này Lộc Hàm cũng đều sẽ làm, cậu vốn đã quyết định sẽ đối xử với Thế Huân thật tốt. Bất quá khi nhìn đến thái độ của Thế Huân nhắc đến ảnh chụp, trong lòng Lộc Hàm có chút khó chịu. Chỉ có thể cuối mặt giả bộ húp cháo để che đi biểu tình trên mặt.
“Trong phòng tôi còn vài tấm, lát nữa lấy ra cùng đem bỏ đi. Còn nữa … cháo còn không, tôi muốn ăn thêm một chén!?” Thế Huân nghĩ thầm nếu Quan Lâm đã muốn kết hôn, hai người sau này không thể tái hợp, còn giữ lại ảnh chụp mà làm gì, nếu nhìn…chỉ có thể càng thêm đau khổ, không bằng vứt bỏ quên đi.
Thế Huân cũng không phải loại người ủy mị, trước kia cũng thực yêu thương Quan Lâm, nhưng chuyện bây giờ xảy ra như vậy, cũng không thể vì chia tay Quan Lâm mà đòi sống đòi chết, lúc mới đầu thật rất thống khổ, nhưng cũng không thể không gượng dậy nổi, tổn thương có thể phai mờ, còn cuộc sống thì vẫn tiếp tục. Dù sao Thế Huân cũng đã ở thương trường lăn lộn nhiều năm, sẽ không giống thiếu niên 17 – 18 tuổi rơi vào tình yêu dễ dàng kích động. Thế Huân một bên uống cháo một bên suy nghĩ, bất tri bất giác chén cháo trong tay đã thấy đáy, tuy trong bụng đã có vài phần no, nhưng mà cháo Lộc Hàm nấu quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528185/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.