“Quên… Quên mất …” Nghe được lời nói của Thế Huân, Lộc Hàm mới kịp phản ứng. Tuy rằng hiện tại do Thế Huân hiểu lầm cậu là MB mới nói như vậy, nhưng khi nghe loại ngữ khí khinh thường này cũng làm cho cậu vô cùng khổ sở, ôn nhu vừa rồi chắc chắn chỉ là do lỗi giác của bản thân. Lộc Hàm lắp bắp tìm một cái cớ, giấu đi nỗi tuyệt vọng mà nhìn Thế Huân.
“Cái này cũng quên! Mà thôi đi…” Thế Huân bất mãn hừ một câu, thân thể trần trụi xoay người trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Lộc Hàm biết anh vào phòng ngủ là để lấy đồ bảo hiểm. Bảo hiểm cùng dầu bôi trơn đều được đặt trong ngăn tủ đầu giường, bất quá lần này chắc chắn Thế Huân sẽ không ôn nhu mà giúp cậu bôi trơn, thậm chí ngay cả ý định cho cậu vào phòng ngủ cũng không có, có lẽ sau khi lấy bảo hiểm hai người sẽ trực tiếp đứng ở cửa mà giải quyết.
Lúc Thế Huân cầm đồ bảo hiểm từ phòng ngủ bước ra, thân thể đối mặt với Lộc Hàm, dương vật cứng rắn nơi khố gian bởi vì đi đường mà nhấp nhô cao thấp, Lộc Hàm nhìn thấy liền mặt đỏ tim đập, vội xoay chuyển tầm mắt.
“Quay người lại.” Thế Huân không có dư thời gian quan sát phản ứng của cậu, sau khi đi đến trước mặt Lộc Hàm, trực tiếp ra lệnh bảo cậu quay người.
Cũng đã đến tình trạng này rồi, Lộc Hàm không màn để ý vấn đề tư thế, nói thế nào thì hôm nay cũng là do cậu tự nguyện đến, Thế Huân nói như thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528176/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.