Nụ hôn của hai người dần dần thay đổi tính chất. Thế Huân một bên cùng miệng lưỡi của Lộc Hàm dây dưa, một bên đưa tay xoa nắn cơ thể của cậu, ở khắp nơi vuốt ve giao trứ. Bàn tay của anh lần mò trên áo của Lộc Hàm, cởi bỏ nút, thuận tay mở rộng vạt áo sờ soạng đi vào.
“A!” Ngón tay Thế Huân đột nhiên chạm vào đầu vú mẫn cảm, Lộc Hàm lập tức từ trong cơn mê loại tỉnh táo lại, cậu theo bản năng bắt lấy bàn tay đang ở trong áo mình kéo ra.
“Lâm, không phải đã nói sẽ không chia tay hay sao, đừng cự tuyệt anh.” Thế Huân buông đôi môi Lộc Hàm ra, ánh mắt nghi hoặc mang chút cầu xin nhìn về phía cậu.
Lộc Hàm đương nhiên biết nếu cậu để anh tiếp tục thì hai người sẽ phát sinh loại chuyện gì. Trong mắt trong tâm Thế Huân chỉ có mỗi Quan Lâm. Hiện tại trong ý thức Thế Huân, anh là đang nhìn Quan Lâm, ôm chính là Quan Lâm, hôn môi chính là Quan Lâm, vuốt ve cũng chính là Quan Lâm.
Chính là đối với Lộc Hàm, Thế Huân là người cậu thầm yêu mười năm, một người cho đến tận bây giờ vẫn xem cậu là kẻ qua đường xa lạ, thậm chí còn không nhìn kỹ mặt cậu lấy một lần, nhưng đột nhiên anh lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn cậu, không ngừng hôn môi cậu, vuốt ve cậu, dẫu biết trong mắt anh bản thân chỉ là một thay thế phẩm cho người khác, nhưng mà… Quên đi, là nụ hôn đầu tiên cũng được, lần đầu tiên cũng tốt, tối nay coi như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528161/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.