Xe chạy tới một đại viện kiểu cũ. Trước cửa lớn gắn một ngôi sao năm cánh nổi bật, vừa nhìn đã biết nơi đây không phải chỗ cho người thường ở.
Hàm Nhất đi theo Bạch Dương đến trước một ngôi nhà. Cửa đã được mở từ trước, cô nhìn thấy một ông lão ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề đang ngồi trên sô pha trong phòng khách. Thiết kế bên trong không tính là mới mẻ, mà đậm hương vị cổ xưa của thế hệ trước, có thể thấy được chủ nhân căn nhà này đã vô cùng chú tâm, tận ý khi xây dựng.
Hàm Nhất cảm thấy ông lão này rất quen mặt, nhưng không nhớ nổi đã gặp mặt khi nào.
Bạch Dương kéo cô ngồi xuống: “Ông ngoại, con đưa Hàm Nhất tới đây. Hàm Nhất đây là ông ngoại anh.”
Cô lơ đãng không nghe Bạch Dương giới thiệu mà vẫn nhìn chằm chằm vào ông lão, cẩn thận quan sát.
Bạch Dương thấy Hàm Nhất không có phản ứng thì dùng cánh tay lay tỉnh: “Đây là ông ngoại anh. ”
Hàm Nhất lúc này mới định thần lại, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ông ngoại, con là Hàm Nhất. ”
“Không sao, không sao.” Ông già cười rất hạnh phúc.
Bạch Dương nhìn biểu hiện kỳ quái của cô: “Làm sao vậy? ”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy ông ngoại rất thân quen thôi. ”
“A?” Bạch Dương nhìn ông ngoại mình, trong lòng có chút nghi hoặc.
Ông Dương cười nói: “Sao, vẫn chưa nhớ ra ông à? ”
Hàm Nhất lắc đầu.
Ông Dương thấy vậy thì đội mũ lên, rũ khóe mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chua-te-doc-than/2542344/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.