Chương trước
Chương sau
Trong đầu Trần Thuỵ Hàng hiện lên hai chữ: Tình địch?

Nhìn thấy ánh mắt oán hận của Hàm Nhất, Trần Thuỵ Hàng hoảng sợ: “Dì nhỏ, tình địch của dì không phải là cháu, dì phải dũng cảm đi lên đối đầu trực diện với đối thủ”

“Xin chỉ giáo?”

Trần Thuỵ Hàng dùng kinh nghiệm học tập từ phim truyền hình cung đấu tiến hành truyền thụ: “Dì nhỏ, trong phim cung đấu, nhân vật chính chỉ có đối đầu trực diện với địch nhân sẽ không bị động trở thành thịt cá mặc người chém giết”

Hàm Nhất suy tư năm giây: “Có chút đạo lý, vậy phải làm thế nào?”

“Ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm, đi đều! 121” Trần Thuỵ Hàng hô hăng say

Hàm Nhất tay đặt trên lưng cậu nhóc uy hiếp: “Trần Thuỵ Hàng, cẩn thận không dì đánh cháu”

“Ai nha, cháu nói nhầm. Là do cháu thuận miệng hô khẩu hiệu dùng để huấn luyện quân sự ở trong phim” Trần Thuỵ Hàng cười ha ha vài tiếng liền bị ánh mắt của dì nhỏ doạ cho ngậm miệng

Hàm Nhất khẽ đảo mắt, lúc này cũng không còn ai khác xin giúp đỡ: “Cho ý kiến đi, làm sao bây giờ?”

Trần Thuỵ Hàng: “Đối đầu chính diện. Dì nhỏ đầu tiên phải biết thu mua lòng người trước, mà cách để thu mua được lòng người là thông qua dạ dày của họ. Bởi vì đây là con đường ai cũng không nỡ chối từ”

Trần Thuỵ Hàng còn chưa nói hết thì Hàm Nhất tiếp lời:

“[Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang]

Không nỡ bỏ giày sao bắt được sói, đạo lý này dì hiểu”

Trần Thuỵ Hàng nhướn mày khiêu khích hỏi: “Dì nhỏ biết câu tiếp theo là gì không?”

Hàm Nhất giống như chưa từng nghe qua nửa câu còn lại, suy nghĩ một chút vẫn không có ấn tượng: “Không biết”

“[Xá bất đắc trinh thao tố bất thành nương] nghĩa là không từ bỏ trinh tiết sao có thể làm mẹ. Cho nên từ bây giờ dì nhỏ nhất định phải như đàn ông mạnh mẽ mà chiến đấu, đánh bại tình địch kia” Trần Thuỵ Hàng giơ cao nắm đấm cổ vũ sĩ khí cho cô.

Trần Hàm cảm thấy câu hỏi của mình quá dư thừa, nhưng ý nghĩa thật không sai, chính là không thể lùi bước thừa dịp cho đối phương chen vào, cô dùng điện thoại trực tiếp đặt hơn một trăm phần điểm tâm chiều. Đi thôi”

“Tuân mệnh” Trần Thuỵ Hàng chỉnh lại mũ, chuẩn bị xuất phát về hướng tình địch

“Bạch Dương”

Bạch Dương vừa kết thúc một cảnh quay liền nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại nhìn thấy Lý Vi

“Sao cô lại ở đây?”

“Em tới thăm đoàn, tiện đường mang cho anh ít đồ ăn” Lý Vi kẽ nâng túi đồ trong tay

Nhân viên công tác đi ngang qua đều tò mò suy đoán thân phận người đến thăm, một cô gái đến đoàn làm phim mục đích nhất định không đơn giản. Có nhân viên công tác từng làm việc cùng Bạch Dương thấy được như vậy liền nghĩ cảnh tượng này hơi quen mắt, người đến không có ý tốt, xem ra lại là một hồng nhan hoạ thuỷ.

Lý Vi đứng bên cạnh Bạch Dương mở từng hộp đồ ăn mang đến

“Bạch Bạch, lại xem một chút đây đều là những món em tự làm, anh nếm thử xem”

Bạch Dương khó xử muốn đi ra lại bị Lý Vi kéo lại ngồi vào ghế

“Bạch Bạch đừng đi vội, nếm thử một chút đi”

Lý Vi đột ngột thăm đoàn còn mang theo một đống đồ ăn làm Bạch Dương hoàn toàn bất ngờ không biết cư xử thế nào, trùng hợp lúc này Lý Hưởng lại không bên cạnh, không có người chống đỡ hộ làm Bạch Dương có chút lẻ loi đơn độc.

Lý Vi cầm một miếng bánh nhỏ đưa tới bên miệng Bạch Dương: “Nếm thử một miếng đi”

“Không cần, tôi không đói” Bạch Dương nghiêng đầu hướng khác muốn đứng dậy nhưng bị Lý Vi ngăn lại

Nếu Lý Vi là đàn ông thì Bạch Dương đã đẩy sang một bên, đằng này lại là phụ nữ, Bạch Dương không động tay được. Từ nhỏ đã bị giáo dục không thể động tay với phụ nữ, giờ khắc này tay chân anh bất động cứ như bị trói buột

“Có món gì ngon thế, cháu có thể ăn cùng được không?” Giọng trẻ con phá vỡ bầu không khí, Bạch Dương cảm giác được viện binh tới. Trần Thuỵ Hàng dùng tốc độ chạy đến lập tức chen ngang động tác của Lý Vi

Bạch Dương hưng phấn, trên mặt xuất hiện nụ cười: “Sao cháu lại đến đây?”

“Dì nhỏ cũng đến” Trần Thuỵ Hàng ghé vào tai Bạch Dương nói nhỏ

Bạch Dương nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Hàm Nhất liền hỏi: “Cô ấy đâu?”

Trần Thuỵ Hàng: “Đi thành lập uy tín, kéo gần mối quan hệ”



“Hả?” Bạch Dương nghe cái hiểu cái không

Hàm Nhất đem điểm tâm chiều phân phát cho tất cả nhân viên công tác xong mới đi đến chỗ Bạch Dương

“Thấy không, đây mới là dáng vẻ của chính cung nương nương” một nhân viên làm lâu lâu năm không ngớt khen ngợi

Trần Thuỵ Hàng nhìn xem khí thế dì nhỏ liền tự động né qua một bên, ngồi trên ghế chuẩn bị thưởng thức màn kịch: Chính thê đại chiến tiểu tam

Bạch Dương thấy Hàm Nhất như nhìn thấy vị cứu tinh: “Cuối cùng em cũng đến”

“Đương nhiên rồi, loại trường hợp này sao có thể vắng mặt chứ?” Hàm Nhất đem món Nhật chính mình mang đến đặt lên bàn

“Mang gì tới vậy?” Bạch Dương nhìn túi đồ được đóng gói tinh xảo.

Hàm Nhất vừa mở hộp ra, lại xé mở xì dầu cho vào đó một đống mù tạc quấy cùng nhau. Rồi gắp một miếng sushi lăn qua hỗn hợp vừa pha mới nói:

“Món Nhật, có muốn ăn không?”

“Muốn, anh đang rất đói” Bạch Dương nhìn mù tạc chỉ ngửi mùi đã gay mũi, khẩn trương nuốt nước bọt lại không dám từ chối ý tốt của bà xã, đành phải ngoan ngoãn há miệng ăn vào một miếng sushi.

Mùi mù tạc lập tức xộc lên mũi khiến Bạch Dương chảy cả nước mắt

Lúc này Hàm Nhất mới hài lòng cuối đầu xuống nói nhỏ chỉ cho Bạch Dương nghe:

“Đây là trừng phạt anh trêu hoa ghẹo nguyệt, tính luôn cả món nợ anh lén trồng dâu tây trên cổ em”

Câu trước Bạch Dương nghe cảm thấy mình bị oan khuất chẳng khác gì Đậu Nga, nhưng nghe tới câu sau thì tâm hoa nở rộ như Phạm Tiến, biểu tình muôn màu muôn vẻ, đừng nói ăn một cái sushi, cho dù mười cái anh cũng không do dự ăn hết

Hàm Nhất xem xét bộ dạng mặt đầy nước mắt dở khóc dở cười này của anh có chút không đành lòng bèn tranh thủ gắp một miếng cá hồi nhét vào miệng anh làm dịu mùi vị của mù tạc

Bạch Dương nhai mấy cái liền nuốt. Lý Vi không biết đây là cách trả thù của Hàm Nhất, chỉ nghĩ rằng đây là tình thú giữa vợ chồng, làm cô vừa lo lắng vừa ghen ghét muốn phát điên.

Bạch Dương nhìn Hàm Nhất đứng gắp thức ăn liền hỏi: “Em có mệt không? Có muốn ngồi một chút không?”

Hàm Nhất: “Không cần, không có ghế, dù sao một lát cũng về rồi”

“Ai bảo không có?” Bạch Dương trực tiếp kéo Hàm Nhất vào trong ngực, để cô ngồi lên đùi mình.

“Woa!” Bạn nhỏ Trần Thuỵ Hàng bị động tác của dượng nhỏ làm sợ hãi, tranh thủ lấy tay che mắt nhưng lại lén nhìn trộm từ kẽ hở giữa ngón tay

Lý Vi có chút nghi hoặc, hôm qua rõ ràng cảm giác giữa hai người có khoảng cách, hoàn toàn không giống một cặp vợ chồng, nhưng hôm nay cảm giác khoảng cách này lại biến mất, mới vừa rồi ở một bên Lý Vi có nhìn thấy dấu hôn trên cổ của Hàm Nhất, dù cố tình dùng phấn lót che lại nhưng vẫn có thể thấy được, tất cả những điều này đều là biểu hiện sự cuồng nhiệt của cặp đôi đang yêu, nhưng lại giống như đang cố ý phô trương show ân ái.

Lý Vi mười phần không cam tâm cứ như vậy rút lui

“Bạch Dương, có phải mù tạc rất cay nồng miệng không, hay là nếm thử món em chính tay làm đi, vừa thơm ngọt lại ngon miệng”

Trần Thuỵ Hàng ở bên cẩn thận quét một vòng những điểm tâm ngọt có đủ màu sắc hoa văn: “đây là bánh quế, bánh móng ngựa, đây là bánh hạt dẻ, còn đây là bánh gạo nếp”

“Cháu vậy mà biết nhìn hàng, không ăn mà đều biết tên” Bạch Dương không nhịn được khen ngợi Trần Thuỵ Hàng thông thái

“Không nghĩ tới cháu cũng biết” Lý Vi cười xấu hổ

Trần Thuỵ Hàng ngược lại lộ vẻ mặt khinh thường: “Cái gì chứ cháu đều ăn qua, đây là đồ ngọt Tứ Hỉ, chiêu bài nổi tiếng đứng đầu lâu năm của Đường Cung quán, giá cả không rẻ, mẹ cháu rất thích nên ba cháu hay mua về nhà”

Lý Vi đột nhiên bị vạch trần lời nói dối bởi một đứa bé nên rất xấu hổ, còn muốn giải thích: “Có thể là trùng hợp, đây đều là tự tay chị làm”

Bạn nhỏ Trần Thuỵ Hàng bị người khác nghi vấn tính chuyên nghiệp của mình, rất khó chịu cầm một cái bánh quế ở bên trong nói: “Nhìn thấy ở giữa cái bánh có chữ “Cung” sao? Đây là kí hiệu của Đường Cung quán, vậy mà chất vấn cháu? Dì à, không ai nói cho dì biết rằng nói dối là không đúng sao? Cầm đồ người khác làm mà nói mình tự làm, bị cháu vạch trần còn che giấu, lòng hư vinh sẽ hại chết người đấy”

Trần Thuỵ Hàng lại bắt đầu mở hình thức giảng đạo lý, Bạch Dương và Hàm Nhất ở bên cạnh nghe đều khó tin rằng đây là điều một cậu học sinh nhỏ có thể nói ra

Lý Vi bị một đứa trẻ gọi là dì đã rất không vui, kết quả còn bị giáo dục một trận, mấu chốt ở chỗ một chữ cũng không thể phản bác, bị nói đến đỏ mặt tía tai, thật sự không chịu được ông cụ non giảng đạo lý linh tinh đành phải hoảng hốt cầm túi bỏ chạy, ngay cả chào tạm biệt với Bạch Dương cũng không kịp nói

Nhìn dáng vẻ bỏ chạy chật vật của Lý Vi rơi vào trong mắt ba người đều cảm thấy hết sức buồn cười, Bạch Dương còn vỗ tay khen Trần Thuỵ Hàng: “Lợi hại”

“Lại nói bản lãnh thuyết giáo này cháu học từ ai mà lợi hại như vậy” Bạch Dương không nhịn được tán dương

Trần Thuỵ Hàng tự hào khoe khoang: “Tự học thành tài”

Bạch Dương kết thúc cảnh quay cuối rồi cùng Hàm Nhất và Trần Thuỵ Hàng ngồi xe về nhà



Vào buổi tối, tin tức [cô gái thần bí đi thăm ban đoàn phim của Bạch Dương bị vả mặt] leo lên đứng top

Một nhân vật thần bí phát lên một tệp ảnh chụp, trong ảnh cô gái ăn mặc mỏng manh, đơn bạc. Bạch Dương thì tận lực giữ một khoảng cách, cuối cùng tác giả không quên làm phép so sánh giữa cô gái và Hàm Nhất, vừa so sánh liền thấy cao thấp khác biệt. Đám fan hâm mộ nhao nhao khen ngợi hành động của Bạch Dương, vẫn không quên cổ vũ Hàm Nhất cố lên

Con thỏ tinh: [Cô gái này là ai vậy? Giữa mùa đông mà ăn mặc thành như vậy, còn tới thăm ban? Có bị bệnh không!]

Cỏ nhỏ xấu hổ: [Hàm Nhất của chúng ra rõ ràng xinh đẹp hơn nhiều so với cô ta]

Thỏ lưu manh: [Cái đồ yêu diễm đê tiện này là ai thế, vậy mà đến mặt mũi cũng không cần]

Bác gái tổ dân phố: [Thời buổi này tiểu tam đều quang minh chính đại như vậy sao?]

Chuyên viên ba phản: [Tiểu tam thời này việc gì cũng dám làm thì làm gì còn biết khiêm nhường điệu thấp mà làm người, người không biết xấu hổ chính là thiên hạ vô địch, quả nhiên là lời lẽ chí lý]

Cao nhân luyến ái: [Vợ chồng Bạch thị đúng là danh bất hư truyền, cô ta cho rằng ai cũng giải quyết được chú cô sinh sao? Đồng chí tiểu tam này còn non lắm”

[…]

Sự kiện tiểu tam làm cho cư dân mạng xôn xao, đến cả gia trưởng hai bên đều biết, đối với biểu hiện của hai người đều vô cùng tán thưởng, còn đặc biệt gửi tin riêng khen ngợi

Mẹ Bạch một bên khen con trai một bên lại bàn bạc với chồng: “Lão Bạch, ông nghĩ có nên cùng người nhà của Lý Vi nói một chút không?”

“Vô dụng thôi, bữa cơm hôm đó bà cũng có mặt, cũng nhìn thấy lúc đó hai người nhà họ Lý không nói gì, từ việc đó đủ thấy được thái độ của bọn họ” Ba Bạch với con mắt nhìn người bao năm trên thương trường thì làm sao có thể không nhìn thấu được tâm tư của hai người kia chứ.

Mẹ Bạch cảm thấy không thể tin nổi:

“Tại sao lại như vậy chứ? Trước kia cũng không cảm thấy gì, sao vừa xuất ngoại vài chục năm con người đều thay đổi, Lý Vi thời điểm lúc bé đang yêu như thế, sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này rồi?”

“Có một số việc khó mà nói, Lý Vi đứa nhỏ này khi còn bé đã thích Bạch Dương nên có khả năng không muốn dễ dàng từ bỏ, chỉ là cách làm có khiếm khuyết, người khác không khuyên được. Chuyện này chúng ta chỉ có thể đề phòng lỡ sau này nó làm ra sự tình gì quá khích” Ba Bạch là người làm ăn nên đối với nguy cơ tiềm ẩn luôn có thói quen dự phòng

Ông cụ Lý trong lúc vô tình nhìn thấy tin tức trên TV, trùng hợp vào tin tức giải trí mới nhất thấy được cháu gái mình bị xấu mặt trước người xem cả nước, giống như chuột chạy qua đường bị người người kêu đánh, phỉ nhổ. Ông cảm thấy mặt mo của mình đều mất sạch, tức giận đến mức ngất xỉu ở nhà được đưa vào bệnh viện.

Ở bên khác, Bạch Dương và Hàm Nhất vừa về nhà đã thấy ba mẹ Trần Thuỵ Hàng đang chờ ở trước cửa.

“Anh hai, chị dâu, hai người vừa tới?” Hàm Nhất có chút ngoài ý muốn, đây chính là khách quý ít gặp

Trần Thuỵ Hàng đang nằm bò trên vai Bạch Dương ngáy o o

Anh hai Trần đón lấy con trai từ tay Bạch Dương “Những ngày này cảm ơn hai người chăm sóc nó, chắc chắn gây phiền phức cho hai người không ít đi”

“Không có đâu, cậu nhóc rất ngoan, giúp em không ít việc” Bạch Dương khoát tay

Hàm Nhất vừa mở cửa nói: “Anh vào ngồi một lát rồi đi”

“Không được rồi, cũng không còn sớm nữa, anh chị phải về, hai đứa cũng nghỉ ngơi sớm đi” anh hai Trần cự tuyệt hảo ý của Hàm Nhất

Chị dâu Trần đánh thức con trai dậy bảo: “Con chào tạm biệt dì nhỏ với dượng nhỏ đi, chúng ta phải về nhà rồi”

Trần Thuỵ Hàng dụi dụi con mắt, phát hiện mình đang ở nằm trong ngực ba mẹ, một mặt không nỡ nói: “Hẹn gặp lại dì nhỏ, dượng nhỏ”

Bạch Dương cũng có chút không nỡ

“Được rồi, hẹn gặp lại, trở về cố gắng học tập cho giỏi” Hàm Nhất cũng vẫy vẫy tay

Mấy ngày nay Trần Thuỵ Hàng ở cùng Bạch Dương phát hiện cả hai đều vô cùng hợp ý nhau, thành lập được tình cách mạng phi thường thâm hậu, hiện tại

phải tạm biệt làm bạn nhỏ có chút buồn bã

“Cháu có thể tới tìm dượng nhỏ chơi không?”

“Đương nhiên có thể, bất cứ lúc nào dượng cũng hoan nghênh” Bạch Dương vươn nắm tay gửi lời chào, Trần Thuỵ Hàng cũng giơ nắm tay, một lớn một nhỏ đụng vào nhau xem như ước định thành lập, cuối cùng Trần Thuỵ Hàng cũng theo ba mẹ rời đi

Bước vào cửa, Bạch Dương cùng Hàm Nhất cảm thấy căn nhà vắng lạnh hơn nhiều, thiếu đi Trần Thuỵ Hàng cảm thấy có chút không thích ứng.

Hàm Nhất đi rửa mặt trước, chờ cô xong rồi Bạch Dương mới vào sau.

Hàm Nhất nghĩ đến Trần Thuỵ Hàng đã đi rồi, mình cũng không có lí do gì để ở lại phòng của Bạch Dương, liền ôm chăn mền quay về phòng của mình.

Lúc Bạch Dương về lại phòng, phát hiện Hàm Nhất không còn ở, chăn mền trên giường cũng không thấy, mới ý thức được Hàm Nhất đã quay về phòng cô, cảm giác mất mát lập tức xông lên đầu

“Đêm nay chẳng lẽ mình phải gối đầu một mình mất ngủ sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.