Bạch Dương và Hàm Nhất quyết định nói với cha mẹ Bạch , tuy có chút tiếc nuối nhưng người Bạch gia vẫn ủng hộ quyết định của cô.
Ông Dương chỉ nói một câu: “Ông vẫn còn khỏe, không cần vội.”
Gia đình tâm lý khiến cho Hàm Nhất cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô hẹn thời gian phẫu thuật sinh non, so với các cuộc phẫu thuật khác, sinh non cũng chỉ là tiểu phẫu nhưng lại khiến người ta cảm thấy đắn đo nhất, thời gian trôi qua rất nhanh, cả gia đình đều chờ bên ngoài phòng bệnh.
Hàm Nhất và bác sĩ vào phòng phẫu thuật, cô quay đầu nhìn Bạch Dương, anh mỉm cười động viên cô: “Anh chờ em.”
“Vâng.”
Cửa phòng đóng lại, so với những ca khác thì thời gian phẫu thuật sinh non rất ngắn, Bạch Dương đứng ngoài hành lang, mắt không rời cửa phòng, nước mắt cũng không nghe lời từ khóe mắt chảy xuống, cảm giác này người bình thường sao mà hiểu được, bất lực đi tiễn đứa con chưa chào đời của mình, Bạch Dương lúc trước còn kiến cường đứng trước mặt Hàm Nhất, bây giờ mới bỏ đi lớp ngụy trang, lộ ra dáng vẻ yếu đuối nhất.
Lý Hưởng nhìn thấy liền ngây dại, người ta bảo nước mắt nam nhân không dễ rơi, từ bé đến giờ, từ khi anh có ký ức, chỉ có khi làm việc, Bạch Dương mới khóc vì nghệ thuật, đây là lần đầu tiên Lý Hưởng chứng kiến Bạch Dương khóc ngoài phim trường, anh hiểu, dù sao đứa con đầu lòng của mình chưa được sinh ra mà đã rời khỏi nhân thế, nỗi buồn mất con, Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chua-te-doc-than/2542295/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.