- ơ không có gì ...... không...... không ! ( Tôi lắc đầu )
- Dạ thưa cậu chủ...... ( Từ nãy bác gái vẫn đứng đấy nghe =’=)
- Đi đi ( Dương thả ra 1 câu rất chi là dứt khoát , sau đó lại ngả người nhắm mắt xuôi tay luôn
- Dạ thưa tiểu thư . Chúng ta đi thôi ạ
- Ơ bác....... bác đừng làm thế ạ...... Bác đừng gọi cháu là “tiểu thư” ạ..... Hơ hơ . Cháu chỉ là con học sinh nghèo rớt mồng tơi thôi ạ . Hihi... ( Tôi cười với bác )... thôi chúng ta đi ạ
Tôi nắm tay bác 1 cách thân thiết rồi đi ra khỏi phòng bệnh
- Tiểu thư.....
- Dạ ! Bác đừng gọi cháu thế..... Nhà cháu cũng chỉ là 1 trong số nhân viên đang làm tại tập đoàn nhà Dương thôi ạ . hì hì
- Thật vậy sao ?
- vâng
- Đúng là 1 chuyện lạ đấy
- Dạ ??? ( Tôi nhếch lông mày )
- Rất nhiều các tiểu thư danh giá hạ thấp mình để được làm osin cho cậu chủ . Nhưng gần cậu và chạm vào người cậu thì chưa ai dám ... Thế mà cháu chỉ là con nhà bình thường . Sao lại có thể gần cậu chủ , nói chuyện với cậu chủ như thế nhỉ ? Từ trước đến giờ ngoài bác ra, gia đình cậu chủ , cha mẹ anh em gia đình cậu ấy mới có thể nói chuyện được với cậu ấy... Sao cháu lại......
- Hớ hớ... dạ .... bác tưởng cháu là 1 cô tiểu thư ngu ngốc nào đang dâng hiến cả cuộc đời thanh xuân để làm osin cho cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-hoang-tu-lanh-lung-va-co-nhoc-ngo-ngao/1386655/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.