Nếu vậy thì dễ hiểu rồi. Nếu nói tôi chỉ có thể cứng với anh nghe quả là hoang đường, phải nói là anh ngưng cho tôi uống thuốc thì đúng hơn.
Tôi vẫn luôn cho rằng Doãn An Thất đã thay đổi, thế nhưng sự thật là do trước giờ tôi không nhìn rõ được con người anh.
"Sáng hôm đó anh định chở em đi ly dị thật sao?"
"Anh không muốn trả lời vấn đề này."
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên im lặng, những gì cần đã nói gần hết, tựa như chơi game qua màn vậy, không biết tiếp theo nên làm gì, nên nói gì.
"Sáng hôm đó em cố ý không gọi anh dậy, định để cả hai chết chung, cứ thể chấm dứt tất cả."
"Anh biết."
"Anh biết?"
"Anh hiểu em mà."
"Nhưng em chẳng hiểu anh chút nào cả."
Doãn An Thất dựa lại gần tỉ mỉ nhìn như thể đang quan sát tôi, sau đó anh cúi người hôn lên môi tôi, chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
"Nếu như em hiểu anh thì chắc là em sẽ không chịu ở bên cạnh anh đâu."
"Ai biết được, khi quyền lựa chọn không đặt ở trước mắt mình thì làm sao biết em sẽ hành động thế nào."
Tôi cố gắng nâng tay lên, động tác này kéo theo vết thương đằng sau lưng của tôi hơi nhói lên.
Tôi áp lòng bàn tay vào sau gáy anh: "Tuy có lẽ đã muộn nhưng em vẫn muốn nói với anh. "
"Xin lỗi vì đã làm anh buồn lòng."
Anh lắc đầu, những lọn tóc sượt qua làm lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-dai-gia/2053961/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.