Tôi nằm mơ thấy một giấc mơ hoang đường, trong mơ tôi và Doãn An Thất triền miên không dứt, thế nhưng đến gần cuối tôi rốt cuộc nhìn thấy gương mặt bên dưới cơ thể mình không phải là Doãn An thất, thậm chí chẳng có gì giống anh —— Đó là một gương mặt tôi không nhớ tên nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Tôi mở choàng mắt ra, nghe thấy tiếng tít tít tít bên tai, trông thấy những bóng trắng xa lạ lúc ẩn lúc hiện, phải mất một lúc sau tôi mới nhận ra họ là các y tá và bác sĩ.
Tôi ngây ra nhìn bọn họ, vì bị ngăn bởi mặt nạ dưỡng khí nên không nói chuyện được, có thể họ tưởng tôi đang lo cho Doãn An Thất nên vô cùng chủ động cho tôi hay người trên xe cùng tôi chỉ bị thương nhẹ, nhưng hiện tại vẫn chưa thể vào được.
Trái tim tôi có lẽ làm bằng sắt đá, bởi vì khi hay tin anh chỉ bị thương nhẹ thì chẳng có chút cảm xúc vui mừng nào, thậm chí còn giận hành động không tự chủ lúc đó của bản thân, cơ hội tốt vậy mà lại bỏ qua.
Cơ thể tôi bị gãy xương rất nhiều chỗ, sau lưng và bắp đùi bị mảnh vỡ đâm trúng và bỏng, chắc chắn sau này sẽ để lại sẹo, có khi còn để lại di chứng nặng nề về sau.
Thế nhưng tôi vẫn còn sống, có lẽ tôi là kẻ muốn chết nhất trên đời này, ấy vậy mà tôi vẫn sống.
Tuy vậy phòng hồi sức được chăm coi rất cẩn thận, và tôi cũng chẳng còn chút sức lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-dai-gia/2053959/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.