"Anh không vui hả?"
Tôi tưởng mình nghe nhầm nên không nói gì.
"Anh, anh không vui hả?"
Tôi ngẩng đầu trông thấy em gái đứng trước cửa phòng đang mấp máy môi nói gì đó.
"Anh ổn."
Cô bé mang dép lê bước vào phòng ngồi xuống bên cạnh tôi, sau đó tinh nghịch nhún nhún giường.
"Anh không vui chứ gì."
Tôi mím môi, không biết nên nói gì, có lẽ với tư cách của một người anh trai khi đứng trước mặt em gái thì tôi đã quen giấu hết cảm xúc vào lòng, cho dù em có hỏi thì cũng sẽ bảo mọi chuyện đều ổn.
"Anh không muốn lấy anh ấy thì đừng lấy."
"Anh, anh có thể từ chối cơ mà, ngày mai em sẽ làm cô dâu thay cho anh, được không anh?"
"Dù sao thì trông anh ấy cũng được, em mà sống với ảnh thì cũng giống bố mẹ mình đấy, sau này cũng sẽ hạnh phúc thôi..."
"Đừng nói nữa."
Tôi nhẹ giọng cắt ngang, hàng lông mi em vẫn luôn hấp háy, vô tình vạch trần lời nói dối của em ấy.
Em không biết làm sao để giúp tôi, không biết làm sao cho tôi sống vui vẻ, nên chỉ đành nhờ vào chút xúc động và dũng cảm cỏn con còn sót lại đến trò chuyện với tôi.
Cũng hệt như đêm đó, em đã lựa chọn im lặng, tuy vô ích nhưng ít ra vẫn an ủi tôi phần nào.
"Anh sẽ sống tốt thôi, " Tôi giơ tay vỗ nhẹ tay em, chắc nịch và nghiêm túc bảo, "Doãn An Thất yêu anh, anh ấy rất biết cách chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-dai-gia/2053953/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.