Doãn An Thất bảo tôi về phòng anh, rằng tất cả đồ đạc của tôi đều đã chuyển đến đó hết.
Tôi vốn không trọ lại ở đây, nói cách khoác Doãn An Thất đã thừa dịp mấy tiếng tôi đến bữa tiệc kia tự quyết định dọn hết hành lý của tôi.
Chắc chắn đây không phải là ý nghĩ nhất thời, rất có thể lời mời ban đầu kia của Trần Đông Đông chính là do anh bảo cậu ta làm.
Anh đang cố kiềm nén cơn tức giận của mình, bởi vì anh hoài nghi những lời tôi nói với anh hôm đó là thật lòng, cơn giận dữ đó khiến anh không thể tiếp tục lựa chọn làm theo cách ôn hòa như trước, giờ đây anh chọn cách từng bước ép buộc tôi, khiến tôi không sao chạy thoát được.
Tôi tự hỏi mình có tài cán gì mà có thể khiến anh hao tốn bấy nhiêu sức lực như thế, ẩn nhẫn đè nén cơn giận, ra vẻ rộng lượng với tôi, còn cố ý che đậy những câu từ ép buộc, uy hiếp đó bằng một tấm gấm hoa rực rỡ.
"Ting ——"
Thang máy đã dừng, Doãn An Thất tiến lên bước vào trong, tôi xoay người lại, nhưng không phải muốn chạy trốn.
Doãn An Thất thấy thế thì nhảy ra trước khi thang máy khép lại, giơ tay nắm lấy tay tôi, ngón tay anh rất to, lòng bàn tay nóng hầm hập: "Em muốn đi đâu?"
"Đến quầy tiếp tân đặt phòng, tôi có mang theo thẻ tín dụng, chúng ta không nên ở cùng nhau thì hơn."
Doãn An Thất tựa như đã bình tĩnh lại, lời nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-dai-gia/2053950/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.