Tôi ở trong khách sạn ba ngày, Tiểu Điềm Điềm bảo tôi sang nhà cậu dùng bữa, tôi hỏi có chuyện gì thì cậu cứ ấp a ấp úng không nói, chuyện này quả thật rất kỳ lạ.
Trốn trong phòng suốt ba ngày làm cả cơ thể tôi trở nên rệu rã, thế là gọi điện hỏi vài người bạn khác xem họ có biết chuyện gì không thì cả đám cũng ngơ ngác chả biết gì, nhưng ít ra thì tôi biết được Tiểu Điềm Điềm còn mời người khác nữa chứ không chỉ mình tôi, những người có quan hệ thân thiết cũng mời đến, bao gồm Doãn An Thất.
Thời gian hẹn ăn trưa là mười hai giờ, tôi nghĩ Tiểu Điềm Điềm và cậu em hờ của mình sống trong căn nhà khá nhỏ, vả lại không có người giúp việc, nên định qua sớm tí giúp cậu làm đồ ăn.
Tôi biết nấu ăn, mấy năm trước lúc ra nước ngoài đã phải đổi bao nhiêu đầu bếp thế nhưng chẳng ai nấu đồ Trung Quốc hợp khẩu vị tôi cả, cuối cùng chỉ còn cách tự học lấy.
Tôi vào siêu thị tiện tay mua vài ba loại rau củ và thịt thà, lúc cầm lên nhìn còn thấy hơi ngại, mua ít thế này trông chẳng ra dáng đại gia gì cả, thế nhưng nghĩ lại thì mình đến sớm tí để sắp xếp, xong thì bắt Tiểu Điềm Điềm im miệng là xong chuyện, hẳn cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Lúc tôi đến nhà Tiểu Điềm Điềm là chín rưỡi sáng, gọi điện cho cậu nhưng chẳng ai bắt máy, gõ cửa cũng chẳng ai mở, thấy thế tôi cuối người lần tìm chìa khóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-dai-gia/2053937/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.