“Anh xấu lắm? Nhóc vô lương tâm, anh chỉ đối xử tốt với một mình em thôi đấy.” Lý Nhất Minh nhìn Lý Bất Đổng nằm trên ghế sa lông sắp ngủ, cũng không biết cậu có thể nghe thấy bao nhiêu, tự mình nói, “Lần nào bị bắt nạt mà không phải anh trả thù, lớn như vậy có cho em sống khổ sống bẩn ngày nào không, sinh nhật ngày lễ nghĩ cách làm em vui, ngã bệnh chạy trước chạy sau chăm sóc em, còn suýt nữa bệnh thay em, hỏi em mấy câu tiền tiêu đi đâu mà đã bỏ nhà đi, tính khí như vậy sớm muộn cũng phải chữa cho em thay đổi.”
Lý Nhất Minh nói mấy câu, thấy người ta không phản ứng gì cảm thấy mất hứng, vào phòng ngủ tìm áo ngủ cho cậu, định tắm rửa sạch sẽ cho cậu rồi vứt trên giường, lúc chuẩn bị ôm lấy cậu, nhìn thấy ghế sô pha bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn, tay thầy Lý không biết đang vẽ cái gì, “Em còn oan ức nữa à, khóc đến mức này.”
Bất Đổng nằm sấp không nói gì, tửu lượng của cậu kém, bây giờ cũng không biết có tỉnh táo hay không, Lý Nhất Minh ôm cậu dậy dụ dỗ, “Khóc cái gì, nói anh nghe xem, lúc nãy anh có nói gì oan cho em không?”
Thầy Lý không nói lời nào, nước mắt rơi lạch tạch, kết quả luật sư Lý đau lòng trước, “Đi tắm trước đã, có chuyện gì ngày mai dậy rồi nói.”
Tắm rửa sấy tóc cho, thầy Lý thoải mái bọc chăn muốn ngủ, luật sư Lý nghĩ thế nào cũng thấy mình thiệt thòi, không nghe được lời xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cau-truc-ma/4081241/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.