Kiều Nhạc Hi trở về văn phòng, đồng nghiệp xung quanh vây quần hỏi thăm, "Kỹ sư Kiều, làm sao bây giờ?"
Kiều Nhạc Hi đã sớm ổn định tinh thần lên tiếng, "Sự việc xảy ra rồi, Tổng giám đốc Bạch và đại biểu đối phương đang thảo luận. Mọi người nghỉ ngơi trước đã, cũng không biết khi nào mới có kết quả".
Nói vài lời trấn an mọi người xong, Kiều Nhạc Hi cười cười, ngồi trên mép sô pha, im lặng.
Cô nhìn trời bên ngoài, lúc này chắc Giang Thánh Trác đang trên máy bay, không biết anh ấy đang làm gì? Xem văn kiện? Ngủ? Hay chọc ghẹo tiếp viên hàng không?
Nghĩ đến khả năng sau cùng, Kiều Nhạc Hi bỗng nở nụ cười, đối với khả năng này thì tương đối lớn hơn.
Không biết từ lúc nào Kiều Nhạc Hi ngồi trên ghế ngủ thiếp đi, cô mơ mơ màng màng cảm giác được có người đến cạnh mình, sờ tay cùng mặt cô, bàn tay khô ráo mà ấm áp, sau đó đắp áo khoác lên người cô, mà độ ấm từ người đó vẫn còn vươn trên áo, hơi thở ấm áp quen thuộc bao vây lấy người cô khiến cô cảm thấy yên tâm kỳ lạ.
Cô biết bản thân mình không thể tiếp tục ngủ, đấu tranh mấy lần nhưng làm thế nào cũng không mở mắt được, cánh tay kia lại vỗ lưng cô hai lần, sau đó cô thật sự ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng không một bóng người. Cô vừa mới ngồi dậy liền chạm tới một lớp vải mềm mại.
Đắp trên người cô là chiếc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cam-cung-vui/1867135/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.