Chương trước
Chương sau
Cỏ dại trước mộ cao đến nửa người, Hoắc Tranh và Bạch Tế cùng nhau xử lý sạch sẽ, sau khi bái tế xong đã đến buổi chiều, chim chóc đã bay về tổ.
Xe ngựa để lại ở Hoắc gia, nếu từ trên núi xuống đại viện sắc trời cũng đến gần tối. Hoắc Tranh suy nghĩ một phen, ngồi xổm xuống, “Không thì chúng ta nghỉ lại đây một đêm, sáng sớm ngày mai mới trở về.”
Bạch Tế đồng ý, y nhìn ánh hoàng hôn dần xuống, tay chân ôm lấy Hoắc Tranh, được hắn nâng mông lên vững vàng cõng xuống núi.
Hai tay y bám lên bả vai Hoắc Tranh, cúi người thân mật dán mặt vào bên má hắn, cọ cọ khó hiểu hỏi: “Tranh Tranh đây là có ý gì?”
Hoắc Tranh chuyển bao đồ treo ở trước ngực, chậm chạp nói: “Ta cõng ngươi xuống núi.”
Vào đêm, trong núi so với ban ngày rét lạnh hơn không ít, đang là cuối thu nên gió lạnh thổi nhiều hơn, nếu ở lại đây lâu chỉ sợ sẽ bị cảm.
Bạch Tế là bảo bối Hoắc Tranh đặt trong lòng mà che chở, nếu để y bị cảm lạnh, người đau lòng vẫn là hắn.
“Tiểu Bạch, nghe lời.”
Một tiếng nghe lời làm Bạch Tế lập tức ngoan ngoãn lại. Y giống như động vật nhỏ nằm trên lưng Hoắc Tranh, hai chân đung đưa, tay đặt sau gáy hắn cảm nhận mạch đập hơi nhảy lên.
Hoắc Tranh bước đi vững vàng, trước khi trời tối hoàn toàn đã đến đại viện Hoắc gia.
Năm năm không có người ở nơi này đã sớm đóng bụi dày đặc, vừa đẩy cửa ra mùi bụi mốc liền xông vào mũi. Hoắc Tranh để Bạch Tế trong xe ngựa ngồi chờ, dặn dò y nghỉ ngơi trước, chờ dọn nhà sạch sẽ rồi vào.
Trong viện treo mấy cái đèn lồng, ánh sáng hơi mơ hồ, thoáng nghe được tiếng náo loạn, âm thanh chợt xa chợt gần, lọt vào tai như bừng tỉnh một giấc mộng cũ.
Bạch Tế chống cằm nhìn qua cửa sổ xe ngắm mỗi một góc, mỗi một phiến đá ở Hoắc gia.
Khóe miệng bỗng nhiên cười lên, lộ ra răng nhỏ trắng tinh, y nhớ đến từng chuyện từng chuyện lúc vừa mới tới Hoắc gia.
Ngày đó Hoắc Thiên Quân chết bệnh, hỉ đường biến thành linh đường là nơi y và Hoắc Tranh gặp nhau, Hoắc Tranh nhìn nhầm y thành nữ, còn kêu y là đại tẩu.
Tẩu tử giả mạo ở cùng nhị thúc dưới một mái hiên, lúc đó y còn ngốc đã nháo ra không ít chuyện cười, Hoắc Tranh lại tận tâm chiếu cố y.
Cuối thu, mấy dây gai trên tường đã hơi khô lại, một đám dây gai này là Hoắc Tranh tự mình trồng lên tường, để tránh cho y bị quấy rối.
Trong viện trồng hoa y thích, mùa thu đến lá đã rụng đầy một mảng phòng viện, chờ đến mùa xuân, chắc chắn năm nào hoa cũng sẽ nở.
......
Hoắc Tranh dọn xong phòng ngủ, ra sân thì thấy Bạch Tế đã nằm trên xe ngủ gục. Mơ một hồi mộng đẹp đẽ, có người tới gần y cũng không phát hiện.
Hắn ôm người ra khỏi xe ngựa, đem y vào phòng thả xuống trên giường.
“Tiểu Bạch.”
Bạch Tế chép chép miệng vùi đầu vào chăn ngủ tiếp. Một lúc sau ngộp quá mới chịu chui đầu ra thở, miệng hơi mở ra như con cá bị bắt lên bờ.
Trong phòng vẫn còn mũi gỗ cũ, Hoắc Tranh chỉnh lại cửa sổ cho có chút gió thổi vào, chậm rãi làn tan đi mùi mốc, cũng may phòng thông thoáng, chỉ một lát là không còn mùi.
Hắn cúi đầu gặm một chút hai cánh môi mềm của Bạch Tế, hôn xong hắn mới ra ngoài nấu nước ấm, lại nấu cháo, cảm giác như thật sự trở về năm năm trước, thời gian hai người còn ở Hoắc gia.
Hắn ngu muội nhận nhầm Bạch Tế thành tẩu tử, còn y cứ suốt ngày vây quanh người hắn.
Ban đêm an tỉnh, chó giữ nhà cũng đã ngủ, Hoắc Tranh bưng một chậu nước ấm về phòng lau người cho Bạch Tế, khăn vải vừa lau qua bụng mềm của y, Bạch Tế lập tức cười trộm, bám lên người Hoắc Tranh không buông.
“Tranh Tranh, ta tỉnh rồi!”
Hơi thở ấm áp phun bên tai, Hoắc Tranh quay đầu đi bưng cháo đã nấu lên, thổi nguội một muỗng đưa đến bên miệng Bạch Tế, “Đói bụng rồi đi.”
Hầu hạ Bạch Tế một bên ăn cháo một bên lau người xong, Hoắc Tranh dùng nước còn dư lại lau tay chân, bỗng một bàn tay sờ sờ người hắn, cuối cùng dừng ở cằm.
Trong miệng Bạch Tế vẫn còn hương cháo, lúc hai người hôn môi một giọt mật dịch khả nghi chảy xuống, chén cháo còn chưa thấy đáy mà quần áo Bạch Tế đã tán loạn.
Bạch Tế phàn nàn gặm gặm vai Hoắc Tranh để lại một vết ẩm ướt, “Tranh Tranh....”
Nửa đêm đột nhiên mưa xuống, nước mưa tí tách tạt vào mái cửa sổ, đổ xuống ngọn cây bên góc tường, lá cây rung động vang lên âm thanh xôn xao, dường như tấu lên một tiểu tình khúc giữa đêm khuya.
Hoắc Tranh bế Bạch Tế lên, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hắn lót gối đầu sau lưng Bạch Tế, y lại quấn hai chân lên người hắn, nhỏ giọng làm nũng, “Muốn, muốn Tranh Tranh ôm.”
Lại làm ra biểu hiện đòi ôm.
Bạch Tế nói xong liền móc trong gối ra một hộp hương cao*, y đặt vào tay Hoắc Tranh, đôi mắt ngập nước hơi phiếm hồng, “Ta không muốn biến thành con thỏ nữa đâu.”
*Cái để bôi trơn í=)))
Con thỏ nhanh quá đi.
Hoắc Tranh mở nắp hộp, trầm thấp cười, “Làm đau ngươi thì sao?”
Bạch Tế lanh mồm lanh miệng đáp: “Đau cũng kệ.” Y biết Hoắc Tranh sẽ không làm y đau.
Hoắc Tranh đương nhiên không nỡ, hắn cuốn chăn trùm cả hai, đón ý hùa theo cơn mưa tí tách, vui chơi đến canh ba mới ngừng lại.
Cuối cùng hắn hôn lên mí mắt Bạch Tế, “Tiểu Bạch, ngươi có nguyện ý gả cho ta không?”
Bạch Tế đang mơ màng giật mình một cái tỉnh táo lại, đính chính nói: “Là Tranh Tranh gả cho ta.”
.......
Hết chương 97
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.