Tóc đen dài xõa tung trên gối đầu, Hoắc Tranh cuốn lấy vài sợi quấn vào ngón tay hắn, con ngươi đen như mực nhìn Bạch Tế không chớp mắt, nhìn vào thật sâu đáy mắt Bạch Tế.
Bị Hoắc Tranh nhìn đến thẹn thùng, Bạch Tế híp mắt cười, ngay lập tức nam nhân mổ mổ hôn lên đỉnh đầu y mấy cái hôn nhỏ vụn, dọc theo cái trán trơn bóng thong thả hôn lên chóp mũi y, sau đó thân mật cuốn lấy lưỡi mềm của y mút nhẹ.
Mười ngón tay gắt gao nắm chặt vào nhau, ở trong đệm chăn ấm áp quần áo đã cởi một nửa. Nhưng đương lúc mùi mẫn bỗng nhiên lại có người gõ cửa.
Hai người cùng lúc nhìn về phía cửa phòng, Hoắc Tranh thả lỏng người nằm trên người Bạch Tế không muốn động đậy, khàn giọng nói: “Mặc kệ hắn.”
Tiếng đập cửa lại vang lên liên tục, Bạch Tế mắt hạnh ướt át, mềm nhũn lay lay Hoắc Tranh, “Tranh Tranh hay là ra xem thử đi, lỡ như có chuyện gấp thì sao, không trì hoãn được đâu?”
Hoắc Tranh nhìn người dưới thân, lưu manh nói: “Chúng ta cũng không trì hoãn được!”
Cộc cộc...
“Tranh Tranh à, vẫn là nên xem thử...”
Hoắc Tranh không còn cách nào, đứng dậy sửa lại quần áo, hít vào một hơi mới đi ra mở cửa.
“Chuyện gì?”
Hồ Nghiễm há miệng, đón nhận sắc mặt lạnh tanh của Hoắc Tranh, “Haha, ta không phải cố ý quấy rầy chuyện tốt của ngươi với Tiểu Bạch đâu, chỉ là ta thật sự có chuyện quan trọng không chậm trễ được, phải thương lượng với Tiểu Bạch.”
Hoắc Tranh: “Một hai phải thương lượng lúc nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/736519/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.