Bạch Tế được một số bạc lớn làm bọn môn sinh dâng lên cảm xúc khó tả, chậc lưỡi không thôi, sau khi lớp học kết thúc đều vây quanh bên người y, dò hỏi y đã làm việc gì giúp Tư Đồ công tử.
Phương Tử Trần giống như gà mẹ bảo vệ Bạch Tế, Yến Tuyết Sùng sắc mặt đen thui bất mãn hừ một tiếng, bàn tay đập xuống bàn bộp bộp mới làm cho bọn họ ngưng cản chân Bạch Tế.
Yến Tuyết Sùng đột nhiên tức giận nói: “Một đám chen lại đây làm cái gì, bộ các ngươi chưa nhìn thấy tiền bao giờ sao?!”
Bạch Tế yên lặng nhìn hắn, Yến Tuyết Sùng còn chưa nói đủ, nhịn không được mắng, “Nhìn các ngươi là biết một đám nghèo kiết hủ lậu, Tư Đồ đã nói tiền là Bạch Tế xem bệnh cho sủng vật của hắn, các ngươi tưởng bánh từ trên rớt xuống à?!”
Lời lẽ như thế, bọn môn sinh có giận cũng không dám nói gì, nghẹn trong miệng không lên tiếng, cũng tức giận bất bình, nhưng tức giận vì cái gì thì trong lòng họ mới biết.
Cuộc sống vốn là như thế, bá tánh bình thường sống khổ sở, một văn tiền có thể chia làm đôi. Không giống con nhà giàu vì sủng vật mà bỏ ra số bạc lớn, kia một rương ngân lượng, người thường phải tích góp cả đời.
Bạch Tế chỉ xem bệnh cho một con mèo mà được nhiều tiền như vậy, nói đến cùng là bọn họ cảm thấy bất bình.
Bạch Tế không có trải qua mấy ngày cực khổ, lúc ở Hoắc gia Hoắc Tranh đều cho y đồ tốt nhất, không để y chịu khổ. Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/736503/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.