Trong đại viện, mèo đen nhỏ Hắc Trân Châu bắt về cũng không có rời đi, nó nằm bên cạnh Hắc Trân Châu liếm lông mao, cái đuôi lười biến quét qua quét lại, Hắc Trân Châu nằm một bên chốc chốc thường nâng lên móng vuốt chộp lấy đuôi mèo mà nghịch. Nếu mèo đen nhỏ kêu lên, nó liền thu móng lại, liếm liếm lông cho mèo nhỏ, hiển nhiên là một bộ dáng chân chó lấy lòng, Hắc Trân Châu là đang ăn vạ mèo đen nhỏ, mà mèo đen cũng không bỏ đi, ở lại trong đại viện với Hắc Trân Châu.
Bạch Tế bước vào nhà, Hắc Trân Châu dụi dụi mèo đen nhỏ, cúi thấp đầu khẽ gọi giống như đang thương lượng. Đôi mắt mèo màu hổ phách lười biến liếc nó một cái, lúc này mới đứng dậy theo sau Hắc Trân Châu đến gần Bạch Tế, “meo” một tiếng nho nhỏ.
Hắc Trân Châu bộ dáng nghiêm túc, ánh mắt như phát sáng, cái đuôi vẫy liên tục. Bạch Tế nhìn hai chúng nó, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu cả hai, “Hắc Trân Châu cũng có thê tử nhỏ.”
Mèo đen nhỏ híp mắt cọ Hắc Trân Châu, lại dụi vài cái vào lòng bàn tay Bạch Tế, sau đó mới trở về ổ nằm liếm móng vuốt.
Lá xanh rụng đầy đất, mấy trận gió lạnh xuyên qua lá cây thổi vào, Bạch Tế chạy ra hậu viện lấy thêm cỏ khô bỏ vào ổ Hắc Trân Châu, để hai tiểu gia hỏa kia nằm được ấm áp hơn chút.
Biết hôm nay hai người trở về, Lan bà cố ý làm nhiều đồ ăn, nghe được Hoắc Tranh muốn vào Hưng Võ Viện làm việc, cao hứng nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/736481/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.