Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường, tiếng rao của người bán hàng rong bị ngăn cách bên ngoài màn xe. Ba người thêm một con cún ngồi bên trong, Hoắc Tranh cùng Bạch Tế chăm chú nghe Trường Trinh tiên sinh kể về Hưng Võ Viện.
Hưng Võ Viện đã có hơn trăm năm lịch sử, mười năm trước cả nước đại khảo, ở đây đỗ một vị võ trạng nguyên, Hưng Võ Viện có thể nói là thanh danh vang dội đến tận giờ.
Người muốn học võ từ các nơi nối gót tới, cứ mỗi hai năm võ viện tuyển môn sinh là người đến báo danh xếp hàng dài từ cửa đến tận ngoài đường, so với Hoằng Dương Quán, thế trận phi thường đồ sộ.
Vốn là hài tử trong nhà bá tánh bình thường phần lớn đều không có điều kiện học chữ, chưa kể giấy bút tốn tiền, còn cần phải có đầu óc thông minh.
Mà học võ không giống vậy, người nhà nông từ nhỏ sớm phải làm việc, hứng gió phơi sương, từ nhỏ liền có một thân gân cốt cường tráng. Phàm là hài tử xuất thân nhà nông, đều thi vào võ quán học võ.
Hưng Võ Viện mỗi năm tuyển võ sinh ngày càng nhiều, sân tập võ hằng năm đều phải xây dựng thêm, người càng nhiều cũng phát sinh thêm nhiều phiền toái.
Nhiều người nhiều miệng, võ sinh phần nhiều xuất thân thôn dã tính tình như ngựa hoang không chịu quản giáo. Hai năm một lần chiêu mộ môn sinh, ngoài cửa lớn không thiếu người gây chuyện đánh nhau đổ máu, trấn áp không lâu liền tái phạm, chỉ là thiếu niên mới lớn không chịu được nửa điểm khiêu khích, Hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/736475/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.