Hoắc Tranh một tay ôm y, cũng không biết tại sao, giữ đêm mưa lạnh, giống như có một đám lửa thiêu đốt trong lòng, từ đầu đến chân hắn nổi lên một cổ hơi nóng.
Đóng cửa lại, ngăn cách mưa gió rét lạnh ngoài phòng.
Đèn dầu đặt trước tấm bình phong, được phủ lên chụp đèn, trong phòng tối đen nhìn không rõ.
Hoắc Tranh cúi đầu, chỉ thấy một đôi mắt hạnh to tròn nhấp nháy, làm trong lòng hắn rung động.
“Tranh Tranh.”
Bạch Tế ôm gối đầu nhìn xung quanh, trèo lên trên giường, hai chân được Hoắc Tranh cầm trong tay xoa ấm. Lòng bàn tay thô ráp qua lại ở gan bàn chân kiều nộn, y ngã vào đầu giường bật cười, tóc đen tán loạn trên gối Hoắc Tranh, chỉ chốc lát sau, khóe mắt đọng một tầng nước, mũi nhỏ hít khí liên tục.
Ánh mắt Hoắc Tranh khẽ biến, đem chân y xoa ấm lên xong, kéo chăn đắp y kín mít, nghiêm nghị: “Nhắm mắt lại, ngủ.”
“Ừm...”
Bạch Tế nhắm mắt lại, hàng mi dài run run.
Bên cạnh ấm áp, sau khi Hoắc Tranh nằm xuống, y lặng lẽ nhích lại gần, tới khi cánh tay hai người dán sát mới dừng lại động tác nhỏ.
Hơi thở nhẹ nhàn phà vào lỗ tai, Bạch Tế hé hé mắt, ngược sáng làm y nhìn không rõ khuôn mặt Hoắc Tranh, y nửa nhấp môi mình, mơ hồ chỉ miêu tả được sống mũi cao thẳng, mặt mày anh đĩnh.
Ánh lửa lung lay một chút, tâm Bạch Tế cũng rung động theo. Y từ trong chăn nhóm người lên, đầu ngón tay liền đụng tới cánh môi hơi mỏng, Hoắc Tranh đột nhiên mở mắt.
“Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/736465/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.