Hoắc Tranh thân thể khỏe mạnh, mấy năm phiêu bạt bên ngoài rất ít khi sinh bệnh, lần này phát sốt, bệnh tới như núi đổ, dù Bạch Tế cố gắng kêu gọi, hắn vẫn hôn mê trên giường bất tỉnh nhân sự, hô hấp nóng rực, cả người như lò lửa.
Bạch Tế trong lòng rối loạn, chân tay luống cuống, bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên A Lang tốt bụng kia. A Lang là người duy nhất trong thôn y từng giao hảo qua, thiếu niên kia có lẽ sẽ có biện pháp giúp đỡ.
Tìm người hỏi đường, Bạch Tế đến trước cửa nhà A Lang.
Một vị phụ nhân đang ở trong sân dọn dẹp, nhìn thấy ngoài cửa có bóng người, đặt chổi xuống đánh giá nam hài xa lạ trước mắt, “Ngươi là người phương nào, tới tìm ai?”
Bạch Tế thấp thỏm đáp: “Ta, ta tìm A Lang, hắn có ở đây không?”
Phụ nhân đúng là mẫu thân A Lang, nàng nói: “A Lang đến sau núi chăn trâu, một chốc nữa liền trở về, ngươi là bằng hữu của hắn?”
“Ân!” Bạch Tế liên tục gật đầu, “A Lang rất tốt!”
Nhi tử nhà mình được người khác khen ngợi, làm mẫu thân càng thên tự hào, nương A Lang giữa mày lộ ra ý cười, thở dài “Đứa nhỏ A Lang nhà ta chính là quá thành thật.”
Hai người đang tán gẫu thì A Lang về tới, nhìn thấy nương hắn cùng một người nói chuyện trong sân, phát hiện người đến là Bạch Tế, hai mắt hắn đều sáng lên vài phần.
“Ngươi như thế nào lại đến đây?!”
“A Lang...” Bạch Tế giống như thấy được cứu tinh, căng thẳng nhìn A Lang, “Ta có chuyện thỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/736452/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.