🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Qua cơn mưa trời lại sáng, Bạch Tế nhặt lên một cọng cỏ đuôi chó được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, cầm trên tay lắc bên trái quơ bên phải, nhìn xung quanh mình, không nhìn thấy thứ gì mời mẻ, đôi mắt lần nữa lại dính lên người nam nhân đang đứng trước đó không xa.

Hoắc Tranh cùng người khác hỏi thăm tin tức, sự tình tựa hồ đã nói xong, Bạch Tế thấy thôn dân xa lạ kia rời đi, mới chạy tới chỗ Hoắc Tranh.

Đợi thôn dân đi xa, Bạch Tế đem cỏ đuôi chó bỏ vào lòng bàn tay Hoắc Tranh, "Tranh..." hắn vội vàng ngậm miệng, sửa miệng lại hỏi: "Chúng ta hiện tại đang đi đâu vậy?"

Y thật muốn gọi Tranh Tranh, nhưng Hoắc Tranh trước khi ra cửa đã đối y ngàn dặn vạn dặn, bảo y ở bên ngoài không thể kêu mình là Tranh Tranh, nếu không lần sau ra ngoài sẽ không mang y theo. Không chỉ có như thế, Hoắc Tranh hiện tại bảo hộ Bạch Tế rất chặt chẽ, mỗi lần Bạch Tế muốn ra cửa, đều phải mang khăn che mặt mua ở chợ trước đó không lâu, phòng ngừa bọn thôn dân kia lại nhìn đến dung mạo y.

Bạch Tế đối với "dụng tâm lương khổ" của Hoắc Tranh như vậy cũng chẳng hiểu gì, khăn che mặt mềm mại thoáng khí, nhìn qua rất là tinh xảo, y mang lên thấy thích, đồ vật Hoắc Tranh đưa y đều xem như bảo bối mà giữ, tự nhiên cũng không nghĩ tới dụng ý của Hoắc Tranh.

Lúc trước Hoắc Tranh có cho thôn dân làm việc ở cạnh trại nuôi ngựa chút tiền, nhờ hắn lưu ý Hồng Kim lúc

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/736440/chuong-11.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.