Bạch Tế bộ dạng khóc lóc đến đáng thương, Hoắc Tranh chưa bao giờ gặp người nhu ngược như vậy, không thể không trầm giọng an ủi y, nhiều lần đảm bảo, “Sẽ không chết.” 
Người trên giường vẫn còn khóc hức hức, Hoắc Tranh đau đầu không thôi, “Tẩu tử, ngươi ở lại đây chờ ta một lát.” Hắn là một nam nhân trên người không mang theo khăn tay, còn tẩu tử hắn... 
Tẩu tử hắn chắc còn không biết khăn tay là cái gì nữa. 
Bạch Tế chớp chớp mắt sũng nước, thẳng đến khi Hoắc Tranh đi ra ngoài, nhìn không thấy bóng dáng nữa mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, máu mũi vẫn chảy không ngừng, y mở miệng ra, cả miệng toàn mùi máu tươi. 
Cái đầu xù xù buồn bã ỉu xìu gục xuống, Bạch Tế tuyệt vọng cho rằng Hoắc Tranh vì muốn không để mình thương tâm nên mới giấu mình. 
Hoắc Tranh mới đi lấy nước một chút, Bạch Tế đã rơi lệ không ngừng, tự bổ não hiện ra rất nhiều hình ảnh thê thảm, càng nghĩ càng thương tâm, chưa từng nghĩ là mình mới hóa thành người không lâu, liền phải quy tiên rồi. 
Bưng nước giếng vào nhà, Hoắc Tranh mới thấy khuôn mặt Bạch Tế bị nước mắt cùng máu mũi chảy đầy trên mặt, thật là vừa buồn cười vừa đáng thương. 
Hắn đặt bồn gỗ xuống, hảo tâm đem đối phương nâng dậy, Bạch Tế mơ mơ màng màng trợn mắt, thấy là hắn, vô lực lẩm bẩm một câu, “Ta còn chưa có chết.” 
Hoắc Tranh nghe được trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, nói cho y bị chảy chút máu mũi sẽ không chết người, nhưng thấy Bạch Tế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/736434/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.