Chương trước
Chương sau
Đi dọc theo con đường, Bạch Tế đến thôn Trường Dương.
Cửa thôn cắm một là cờ bay phấp phới, phía trên thêu ba chữ to ‘Trường Dương thôn’. Xung quang im ắng, Bạch Tế nhìn quanh một hồi mới có gan đi vào bên trong.
Trong thôn nhà nhà đều đóng chặt cửa, vào giờ này mọi người trong thôn đều ra ngoài làm nông, người dân trong thôn bản tính chất phác, cũng không cần người trông coi nhà cửa.
Bạch Tế trái phải đi loạn một vòng, tim đập như trống, lòng bàn tay ướt mồ hôi, cứ sợ đụng phải người khác.
Vạn nhất gặp được người, y nên ứng đối thế nào? Trước khi tạm biệt với con bướm đã cùng y nói chuyện, toàn bộ khẩn trương đều bị Bạch Tế quăng ra sau đầu, nhưng sau khi tới thôn xóm của con người, y vừa kích động lại khẩn trương, hai cái đùi run rẩy, chân không dám bước, đi đường giống như đang đạp trên bông.
Đúng lúc này, có tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt bay vào tai hắn, Bạch Tế đứng tại chỗ lẳng lặng nghe một lát, nhìn sang bên phải thấy có con đường nhỏ, tiếng khóc là từ phía đó truyền đến đi.
Bạch Tế tìm một chút, liền đi đến ngoài cửa lớn Bạch gia.
Cửa lớn sơn màu đỏ, trên có cái bảng hiệu bằng gỗ mun. Bạch gia ở thôn Trường Dương cũng được coi là nhà giàu, chỉ là bên trong không biết xảy ra chuyện gì, nhà lớn như vậy, mọi người tựa hồ đều tập trung ở trong phòng, không ai chú ý đến Bạch Tế ở ngoài cửa.
Y mở cánh cửa tốt mà khiếp đảm nhìn xung quanh, thấy không có người phát hiện ra mình, Bạch Tế nâng một chân bước vào bậc cửa, đến đại viện, một mùi hương đồ ăn bay trong không khí, chui vào mũi y, Bạch Tế nháy mắt kích động lên.
Y đã đi qua vài con đường nên đã sớm đói bụng, mùi hương càng làm y thêm thèm thuồng, cảm giác chịu đói thật không tốt chút nào, Bạch Tế chẳng nói chẳng rằng, đi theo mùi hương đến nhà bếp.
Trên bếp quả thực bày rất nhiều đồ ăn, bên trong không một bóng người, Bạch Tế trái phải nhìn quanh một lần, cười tủm tỉm bước vào phòng, không hề suy nghĩ chính nình đã biến thành trộm.
Y thật sự quá đói bụng, nhìn thấy đồ ăn bày trước mắt, liền tự nhiên cầm lên ăn. Con bướm quả nhiên không có lừa gạt mình, làm người thực tốt, đói bụng liền có ăn, muốn ăn thì liền ăn, so với lúc trước là con thỏ, cảm giác thật tốt biết bao nhiêu, đương nhiên thần tiên cũng chẳng được sung sướng như vậy.
Nhưng Bạch Tế chẳng sung sướng được bao lâu, đã bị người ta tóm được.
“Ai da, tên tiểu tặc này cư nhiên quang minh chính đại vào nhà chúng ta trộm đồ ăn! Xem ta làm sao đánh chết ngươi!”
Bạch Tế vừa mới quay đầu lại, Bạch tẩu tử đã lấy cái chổi đánh lên người y, một bên đánh một bên hướng ra ngoài gọi người tới, “Ăn trộm, ăn trộm, nhà chúng ta có trộm này!”
Bạch Tế trong miệng còn ngậm đồ ăn, không thể nuốt vào, bị cái chổi đánh đến không né được, bị trúng một phát không hề lưu tình đánh lên người, đau đến hốc mắt chứa đầy nước mắt cũng sắp trào ra ngoài.
... Người gì mà hung dữ vậy.
Y phát ra thanh âm ô ô trong miệng, chỉ chốc lát sau đã có người bên ngoài chạy vào, nam nhân trong thôn sức lực lớn, hai ba động tác liền đem Bạch Tế bắt lại.
Bạch Tế bị trói gô lại áp giải đến nhà chính Bạch gia, y sợ cực kỳ, nước mắt không thể khống chế mà chảy dọc theo gương mặt rơi lộp bộp xuống đất, y không biết những người này trói mình lại là muốn làm gì, sẽ đem giết mình sao?
Một trận lạnh lẽo từ sống lưng lan đến toàn thân, Bạch Tế nản lòng thoái chí, nghĩ rằng chính mình không còn sống được bao lâu.
Mọi người trong Bạch gia vây Bạch Tế lại nhìn một lần, đều là bộ mặt hung thần, nhưng một lúc sau khi nhìn rõ ràng khuôn mặt Bạch Tế, lại kinh ngạc kêu một tiếng, chỉ vào y nói không nên lời.
Bạch Tế hai mắt đẫm lệ, ngơ ngốc mà nhìn vào nam nhân đối diện. Nam nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cả kinh, Bạch Tế nghe thấy nam nhân cao giọng nói: “Ngoại tổ mẫu, ngài xem tiểu tặc này cùng Tích Nhi muội muội giống hay không giống?!”
Người trong phòng nghe tiếng nhanh chóng đi ra, đi đầu chính là một vị lão thái thái tóc bạc một nửa, quần áo đẹp đẽ quý giá, lão thái thái nước mắt còn chưa khô, nàng nhìn thấy Bạch Tế, hai tay xoa xoa mắt một cái.
Tướng mạo Bạch Tế thế nhưng cùng tiểu nữ nhi được Bạch gia yêu thương Bạch Tích Nhi lại có bốn năm phần tương tự.
Lão thái thái nhìn người cùng cháu gái nhỏ của mình có vài phần tương tự, tức khắc liền sinh hảo cảm, hỏi: “Ngươi tên là gì, nhà ở nơi nào, vì sao phải đến Bạch gia ta trộm đồ?”
Bạch Tế rơi lệ, Bạch lão thái thái nhìn y khóc đến đáng thương chọc người đau lòng, bảo đại tôn tử cùng nhị tôn tử đem dây thừng cởi bỏ.
Bạch đại tôn tử liền gào lên: “Không được, vạn nhất y phản kháng thì làm sao bây giờ?!”
Bạch lão thái thái nói: “Ngươi xem thân thể y đơn bạc, có phản kháng cũng không làm gì được các ngươi.”
Nghĩ thấy cũng đúng, đại tôn tử Bạch gia liền đem dây thừng trói trên người Bạch Tế cởi bỏ.
Bạch Tế xoa xoa cánh tay bị đánh đau, sợ hãi nhìn về phía đám người Bạch gia.
Ánh mắt y ngây thơ, giống như bị đánh đến ngốc, Bạch gia trên dưới cẩn thận đánh giá y một lúc, có người chỉ chỉ đầu, nhỏ giọng, “Chẳng lẽ là đầu có vấn đề, nhìn qua giống như có gì đó sai sai.”
Lão thái thái vươn tay muốn sờ, lại bị Bạch Tế sợ hãi né tránh.
“Có phải hay không các ngươi mạnh tay, đem y đánh đau.”
Bạch lão thái thái phân phó những người khác tránh xa một chút, đối với Bạch Tế hòa ái cười cười, ý bảo y không cần sợ. Nàng lẳng lặng nhìn Bạch Tế, trong lòng vui mừng, quay đầu lại gọi một tiếng, kêu Bạch Tích Nhi ra ngoài.
Bạch Tích Nhi từ phòng trong đi ra, nàng khóc cả ngày, một vẻ đáng thương tiều tụy. Khoảng mười lăm mười sáu tuổi, một thân áo màu hồng đào, váy thêu hoa, dưới chân là một đôi giày mềm tinh xảo, đi đường chậm rãi, đến bên cạch Bạch lão thái thái, mắt vừa nhìn đến trên người Bạch Tế, lại không khỏi ngẩn ra.
“Ngoại tổ mẫu, vì sao người này nhìn qua có chút quen thuộc.”
Bạch lão thái thái cười nhìn nàng, lại nhìn Bạch Tế, ôn hòa nói: “Ngươi đã đói bụng rồi phải không, ta cho người làm bưng đồ ăn ngon tới cho ngươi, muốn ăn bao nhiêu cũng có.”
Bạch Tế nghe được mãnh liệt nuốt nước miếng, nhưng vừa rồi mới bị đánh, nghĩ lại mà sợ, ủy khuất hỏi: “Muốn đánh ta nữa sao?”
Bạch lão thái thái lắc đầu, “Không đánh không đánh.” Nàng cười thân mật, “Đến đây, ngươi mau ngồi xuống, nếu vừa rồi bọn họ đánh đau ngươi, để lão bà tử ta đây lại bồi ngươi.”
Bạch Tế nghe như bị lọt vào sương mù, y ngồi trên ghế, không bao lâu liền có người đem một mâm đồ ăn thơm phức đặt lên bàn, gà quay vàng óng, cơm gạo nếp ngó sen, phật thủ thanh dưa, bày đầy một bàn, sắc hương đủ cả, Bạch Tế nhìn đến không dời mắt được.
Bạch lão thái thái cho toàn bộ người khác đều đi xuống, nói với Bạch Tế: “Ngươi từ từ ăn, ta không cho bọn họ quấy rầy người, ăn không đủ một lát ta kêu người lấy thêm.”
Đối mắt hạnh ngân ngấn nước vì cười tức khắc cong lên, Bạch Tế cúi đầu nếm một ngụm, lại ngẩn đầu nhìn xem, bên cạnh không một bóng người. Thấy không có ai, y liền thoải mái chăm chú ăn thức ăn được bày trước mặt, hoàn toàn quên mất con bướm trước khi rời đi luôn dặn dò y đối với con người phải cẩn thận.
Bên kia, Bạch lão thái thái đem Bạch Tích Nhi cùng hai tôn tử đi đến một gian phòng khác, đợi Bạch phụ Bạch mẫu từ bên ngoài trở về, liền cùng bọn họ thương lượng, để Bạch Tế thay thế Bạch Tích Nhi gả đến Hoắc gia.
Bạch gia nhiều năm trước đã nợ Hoắc gia một ân tình, lúc ấy Bạch mẫu mang thai Bạch Tích Nhi, cho nên hứa hẹn. Nàng nếu sinh được nữ nhi, sau khi lớn lên sẽ gả cho đại nhi tử Hoắc gia Hoắc Thiên Quân.
Bạch gia ở Trường Dương thôn cùng Hoắc gia ở Trường Nguyệt thôn đều là nhà giàu có, năm đó cũng được xem là môn đăng hộ đối, đáng tiếc Hoắc gia bảy năm trước đã suy yếu, phu thê Hoắc gia nhiễm bệnh nặng cùng nhau qua đời, bắt đầu từ năm ngoái, đại nhi tử Hoắc gia Hoắc Thiên Quân cũng bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng, nghe nói hiện giờ đã dầu hết đèn tắt, nhất định sống không lâu.
Hoắc gia ngày càng sa sút, Hoắc Thiên Quân lại bệnh nặng quấn thân, Bạch gia yêu thương tiểu nữ nhi, tự nhiên không chịu đem Bạch Tích Nhi gả đến Hoắc gia, nếu sau này thành quả phụ thì cả dời đều bị hủy hoại.
Hoắc Thiên Quân cảm thấy ngày sống của mình ngày càng ít, chữa bệnh không có kết quả, xem bói đoán mệnh xong liền thử cưới thê tử về nhà xung hỉ, nhưng cách này cũng không thực sự chắc chắn.
Hoắc gia không có tiền, Hoắc Thiên Quân lại mắc bệnh lao, mười dặm tám thôn xung quanh không ai nguyện ý đem khuê nữ gả cho hắn, Hoắc gia chỉ có thể đến Bạch gia thúc giục, Bạch gia một kéo hai kéo, mắt thấy việc này làm cho cả hai thôn đều biết, mọi người đều nói Bạch gia đối với Hoắc gia vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói.
Nhưng không, sau khi Bạch Tế đánh bậy đánh bạ vào Bạch gia, tướng mạo không chỉ có vài phần tương tự Bạch Tích Nhi, chỉ tiếc, vừa thấy đã biết ngay cái đầu có vấn đề.
Để Bạch Tế thay Bạch Tích Nhi gả đến Hoắc gia xung hỉ, nếu sau này bị phát hiện, người đều đã gả qua rồi, muốn hủy hôn cũng không được, Bạch gia bọn họ đúng hẹn đem người gả đến, trong thôn dù có người lắm mồm một hai câu cũng chẳng sao, đã giữ được nữ nhi, thanh danh nàng cũng không kém, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao.
Bạch Tế ở trong đại sảnh ăn đến bụng no tròn, vẫn hồn nhiên không biết Bạch gia đang tính kế mình, y lau miệng, đi ra ngoài muốn tìm người cảm ơn, vừa bước ra tới cửa, liền cảm thấy trời đất đột nhiên đảo lộn.
Bạch Tế chóng mặt lắc lắc đầu, trước mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn dựa vào cánh cửa trượt xuống, hoàn toàn bất tỉnh.
Đám người Bạch gia đang ẩn nấp quan sát ra tới, vây quanh Bạch Tế chỉ chỉ trỏ trỏ, thăm dò hắn một phen, rõ ràng là một nam hài, thế nhưng sinh ra lại có gương mặt so với nữ tử còn đẹp hơn.
Bạch lão thái thái nói: “Thật có lỗi với y, lúc đưa người đi, chuẩn bị nhiều đồ ăn cho y một chút.”
Một tiểu ngốc tử, có cái ăn cũng coi như được phúc. Bạch lão thái thái thở dài, vuốt tóc cháu gái, vì cháu gái nhỏ nhà bọn họ, không thể không đem Bạch Tế đánh thuốc mê, bọn họ tuy rằng khi dễ người ngốc, nhưng cũng may đối phương là nam hài, chờ khi Hoắc đại lang không còn, hắn có thể chạy đi.
Bạch Tế sau khi hôn mê bị người khiên vào phòng thay quần áo, ngày mai đội ngũ Hoắc gia sẽ tới cửa đón dâu, bà tử phụ trách đem Bạch Tế trang điểm thay quần áo, đem áo cưới đỏ thẩm mặc lên người y.
Tuy Bạch Tế so ra cao hơn Bạch Tích Nhi, cũng may thân mình y nhỏ gầy, bà tử vội vàng thay áo cưới cho y, đổi giày đỏ, đem son phấn thoa lên khuôn mặt trắng trắng nộn nộn, thoạt nhìn giống như tinh linh, thật là đáng yêu.
Bà tử cảm thán, tuy là nam hài, nhưng nhìn khắp cả thôn cũng không tìm ra được người nào xinh đẹp hơn y, đúng là tiện nghi cho tên bệnh lao Hoắc Thiên Quân.
Bà tử đem khăn voan thêu uyên ương hí thủy trùm lên đầu Bạch Tế. Một lần nữa đem túi nhỏ chứa thuốc mê đặt ở chóp mũi Bạch Tế cho y hít vài cái, nhìn Bạch Tế hôn mê hoàn toàn, mới đóng cửa đi ra ngoài.
Trời hửng sáng, Hoắc Thiên Quân đã nóng lòng muốn đón dâu xung hỉ, mới sáng sớm, đội ngũ đón dâu liền vô cùng náo nhiệt từ Hoắc gia rời đi.
Bạch phụ Bạch mẫu đã sớm có chuẩn bị, hai người đem dầu bạc hà đều bôi lên mắt, trong chốc lát hai mắt toàn là nước, diễn đến cực kì chân thực.
Bạch Tế hôn mê bất tỉnh bị nâng ra ngoài, phụ mẫu Bạch gia liền nằm trên người hắn khóc lóc, đối với hắn khóc thật đau lòng, rất không ‘nhẫn tâm’ mà đem người nhét vào kiệu hoa.
"Khuê nữ’ nhà họ thế là gả đi rồi.
Hết chương 2
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.