Dáng người Đất Đen cao lớn, một con Mây Trắng nho nhỏ nằm ở trong vòng tay hắn có vẻ càng thêm đáng yêu, đặc biệt là một đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm mọi người, tuy rằng bọn họ sợ hãi tà sói xâm lấn cũng không tin trên người con ấu tể này có linh hồn tà ác.
Mặt Lạc Vi hoàn toàn đen.
Mặt Lạc Đề bình tĩnh đối diện với nàng, phát hiện sắc mặt nàng khó coi, cong môi lộ ra nụ cười trào phun
Giờ khắc này Lạc Vi hoàn toàn mất bình tĩnh, nàng nhớ tới tất cả những gì trong quá khứ: Đẹp hơn nàng, mạnh mẽ hơn nàng, ưu tú hơn nàng, được mẫu thân thích hơn nàng, thích hợp làm thủ lĩnh hơn nàng...
Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì Lạc Đề có thể được mọi người chú ý đến.
Rõ là một đứa con hoang không biết được mẫu thân cùng với đứa tộc khác ti tiện nào sinh ra, nhìn cặp mắt của nàng không giống với mọi người, Lạc Đề như vậy làm sao có thể xứng đáng làm thủ lĩnh Mã Y, làm sao có thể được gọi là dũng sĩ mạnh nhất.
Ta mới là ưu tú nhất, ta mới là người thích hợp làm thủ lĩnh nhất.
Ngực Lạc Vi phập phồng mãnh liệt, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nụ cười trào phúng nàng trên mặt Lạc Đề, cảm thấy lửa giận trong lồng ngực dần dần thiêu rụi nàng.
Nàng muốn vồ tới, cắn xé mặt Lạc Đề, xé toạc vết sẹo trên eo nàng, để máu tươi của nàng dính đầy tay mình.
Trong trận loạn chiến với dã thú kia, chính mình rõ ràng đã chôn vùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-buoc-duoi-toi-bo-lac-tuong-lai-thu-linh/926750/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.