Sói con thậm chí còn chưa mọc răng, dùng sức bú sữa hút ngón tay Tống Phỉ, Mưa Phùn bị bộ dáng đáng yêu của nó chọc cười.
"Thật đáng yêu." Ngoài tự nhiên rất khó nhìn thấy một con thú mới sinh như vậy còn sống, Mưa Phùn duỗi tay sờ sờ đầu sói con, đôi mắt sáng lên nhìn con sói ngây thơ chất phác này.
Sói con còn nhỏ như vậy, nếu bỏ ngoài tự nhiên, không bao lâu sẽ chết vì đói hoặc bị các dã thú khác ngậm đi làm thức ăn, Tống Phỉ động lòng trắc ẩn: "Chúng ta có nên nuôi nó không?"
Mưa Phùn hoảng sợ: "Ngươi muốn nuôi một con sói sao?"
Tống Phỉ cũng có chút do dự, con sói hung ác cường tráng vừa nãy dù bị thương đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng nàng, thế giới này, rõ ràng tất cả sinh vật đều cường tráng mạnh mẽ hơn so với hiện đại, con sói con này hiện tại nhìn nhỏ yếu đáng thương, sau này chắn chắn sẽ trưởng thành giống con sói vừa rồi, đến lúc đó nàng làm sao nuôi nó đây, người dân trong bộ lạc sẽ không đồng ý, bản thân mình cũng không thể đảm bảo nó sẽ không tấn công người.
Quan trọng là, hiện tại nàng còn chăm sóc Lạc Đề làm gì còn dư sức.
"Chúng ta để cho nó chút quả dại đi, còn lại tùy vào sự may mắn của nó." Tống Phỉ thở dài, móc ra một quả dại từ sọt tre, bóp nát đút cho sói con.
Mưa Phùn ngồi xổm bên cạnh yên lặng nhìn.
Họ tiếp tục đi về phía trước nhưng cả hai đều không nói một lời.
"Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-buoc-duoi-toi-bo-lac-tuong-lai-thu-linh/926746/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.