Hai người ôm chặt lấy nhau, dường như tất cả phiền não, ưu sầu cùng bi thương đều biến mất trong cái ôm này.
Không có làm nũng, không có sợ hãi, chỉ là nâng đỡ giúp nhau lau đi nước mắt.
Khi Tống Phỉ phản ứng lại, Lạc Đề còn chưa có ý định buông nàng ra.
Nói thật, được người mình thích ôm như vậy không thể nói không vui nhưng Tống Phỉ vẫn cảm giác được một chút...xấu hổ. Đặc biệt là nàng còn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, dù cho nhìn không tới nhưng nghe tiếng cũng có thể biết được.
Chính mình hiện tại còn không phải là đứa ngốc khóc nước mắt đầy mặt sao, hơn nữa thì là đứa ngốc khóc đầy mặt trong lòng ngực người mình thích nhưng tóm lại là vẫn là một đứa ngốc.
Tống Phỉ có chút thẹn thùng, giãy giụa một chút, không nghĩ tới Lạc Đề gần như lập tức buông nàng ra, trong bóng tối hai người đều không nói gì.
Tống Phỉ lại bắt đầu rối rắm, Lạc Đề buông nàng ra nhanh quá vậy, do ôm nàng không thoải mái sao, Tống Phỉ chu cái miệng nhỏ.
Nhưng lúc này không tiện hỏi, giờ khắc này nàng không muốn làm Lạc Đề nhìn thấy mình nước mắt đầy mặt, nhưng lại thập phần muốn đốt một chiếc đèn dầu để nàng có thể thấy rõ biểu tình trên mặt Lạc Đề lúc này.
Nàng thật sự quá tò mò. Khoảng thời gian ở chung từ lúc xuyên qua đến nay luôn làm Tống Phỉ có cảm giác như là mình rất quan trọng với Lạc Đề nhưng Lạc Đề lại chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-buoc-duoi-toi-bo-lac-tuong-lai-thu-linh/3079825/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.