Giọng nói hung dữ này Tống Phỉ rất quen thuộc, chính là Tra Na, khi mình vừa xuyên qua đã bị người này đã tay đấm chân đá.
Nhưng người đầu tiên tiến vào lại không phải nàng mà là Phùng Cầm có đôi mắt phượng. Phùng Cầm vừa vào lều trại lập tức đi về phía Lạc Đề đang nằm trên thảm, sau khi nhìn kỹ thương thế của nàng, lộ ra ánh mắt không dám tin tưởng.
Lạc Đề chớp mắt với nàng, ý bảo nàng không cần nhiều lời.
Sắc mặt Phùng Cầm như thường, cầm lấy một tấm da thú bất động thanh sắc đắp lên người Lạc Đề.
Còn Tra Na từ lúc bước vào lều trại vẫn luôn nhíu mày đánh giá Tống Phỉ từ trên xuống dưới.
Nhìn khuôn mặt dữ tợn đó, trong lòng Tống Phỉ sinh ra chán ghét, quay mặt đi không nhìn, Tra Na lại không nghĩ dễ dàng buông tha nàng như vậy.
Tra Na hung dữ mở miệng: "Cái ống trúc gì đó là ngươi phát hiện ra à?"
Tống Phỉ cố nén ghê tởm, quy củ trả lời: "Là Mưa Phùn phát hiện, ta chỉ gia công sơ qua một chút."
"Ah, không cần nghĩ cũng biết là ngươi." Tra Na trợn mắt nhìn: "Dẫn chúng ta đi tìm thêm cây trúc nhanh lên!"
Tống Phỉ quay đầu lại nhìn Lạc Đề, Lạc Đề đang nhỏ giọng nói gì đó với Phùng Cầm, không chú ý tới động tĩnh bên này.
Hai thiếu nữ, một người xinh đẹp một người anh khí, lại cùng là dũng sĩ bộ lạc, cùng nhau lớn lên, cùng nhau huấn luyện, tình cảm sâu đậm, lúc này khe khẽ nói nhỏ phảng phất mọi thứ xung quanh đều không quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-buoc-duoi-toi-bo-lac-tuong-lai-thu-linh/243132/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.