- Không... không... tôi không dám. Chỉ là cậu chủ có thấy cô gái lạ mặt nào chạy qua đây không?
- Không có, nãy giờ chỉ có tôi và tiểu yêu tinh này thôi!
- Được... được... không làm phiền hai người nữa
- Khoan đã...
Nghe thấy câu nói này của Hoàng Phong thì Tịnh Kỳ có chút lo lắng, tay bấu mạnh vào người anh. Hoàng Phong tuy đau nhưng lại nở ra một nụ cười:
- Nhớ là không nói chuyện này lung tung ra ngoài
- Tôi biết rồi, chúc cậu vui vẻ
Người này liền đóng sầm người lại mặt đỏ ửng quay đi chỗ khác Tịnh Kỳ muốn bỏ anh ra thì Hoàng Phong lại ôm chặt lại:
- Họ chưa đi xa đâu
- Anh sao lại giúp tôi?
- Tôi luôn tình nguyện giúp em mọi lúc và không có một lí do nào
- Anh làm vậy không sợ vợ mình biết sao?
- Nên vừa rồi tôi mới dặn dò họ không được nói ra ngoài
Tịnh Kỳ đẩy Hoàng Phong ra cầm áo sơ mi khoác lên vai của anh, cúi người xuống nhặt đồ của mình:
- Tôi với anh thật giống đang gian díu. Chị ta biết được chắc tức lắm!
Hoàng Phong lại mạnh mẽ dồn Tịnh Kỳ vào, tiến sát lại gần thì thầm vào tai của cô:
- Em muốn làm thật không?. truyện tiên hiệp hay
Tịnh Kỳ dùng sức đẩy anh ra rồi đeo khẩu trang vào đội nón lên:
- Cảm ơn anh, tôi đi trước đây
Cô dứt khoát mở cửa đi ra ngoài, anh lặng lẽ ngồi trong căn phòng tối mặc áo vào:
- Anh thật mong rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài hơn nữa
Tịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-boss-yeu-nhau-ha/650141/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.