Tay Tịnh Kỳ đập mạnh xuống sàn, cô hít một hơi thật sâu. Trạch Hải, anh giỏi lắm... em sẽ khiến anh nói ra rõ ràng những chuyện lúc đó
Bỗng có tiếng gõ cửa làm cắt ngang suy nghĩ của cô, một giọng nói thân quen vang lên:
- Tịnh Kỳ có sao không? Bà kêu tôi lên xem cô như thế nào!
Tịnh Kỳ ngồi nép qua một bên đưa tay lên mở cửa ra, lúc này cô lại ôm gối khụ mặt xuống. Anh bước vào ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:
- Tịnh Kỳ! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô đột nhiên ôm chầm lấy anh, Trạch Hải cũng đưa tay lên ôm lấy cô:
- Sao anh không nhớ ra gì hết vậy? Em phải làm sao đây?
Khi nghe thấy câu nói này thì tay anh lại bất giác giựt giựt, dần đỡ cô gái đứng lên:
- Sẽ nhớ thôi mà! Đó là chuyện về thời gian
Tịnh Kỳ nhảy đu lên người của Trạch Hải và kèm theo giọng nói rất nghẹn ngào:
- Anh xấu xa... bao nhiêu người anh không quên... vậy mà... lại quên em
Nói xong thì cô gái lại bước xuống dưới sàn rồi khó chịu dùng sức đẩy Trạch Hải đi:
- Anh ra ngoài đi
Trạch Hải nắm giữ lấy tay của cô gái lại:
- Em sao vậy Tịnh Kỳ? Em nói anh nghe đi
Tịnh Kỳ đẩy mạnh anh ra khỏi phòng thì liền đóng sầm cửa rồi khoá chặt lại, Trạch Hải bên ngoài giựt tay nắm cửa nhưng lại không mở ra được, giọng nói bên trong vọng ra:
- Em muốn một mình, một chút sẽ ổn thôi!
Ánh mắt sâu sắc của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-boss-yeu-nhau-ha/650125/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.