Hai người cùng với thầy đi vào bên trong nhìn ngắm ngôi trường tuy thân quen nhưng lại lạ lẫm quá!
Đầu cô lúc này lại rối như tơ luôn mãi cố gắng nhớ về những kí ức hồi có bé. Mình quên đi chuyện gì rồi?
Tạm biệt người thầy cũ, hai người lên quay về nhà nhưng cô lại chẳng nói một lời nào luôn mãi suy nghĩ:
- Tịnh Kỳ! Sao lại im lặng vậy?
Cô vẫn chú tâm với những dòng suy nghĩ của mình mà không hay anh đang nói chuyện:
- Tịnh Kỳ! - Lớn tiếng
Lúc này cô mới bừng tỉnh dậy, ngơ ngác quay qua nhìn anh:
- Sao?
- Cô nghĩ gì mà ngơ ngẩn vậy?
- Không có gì, anh tập trung lái xe đi
- Tôi không ngờ là mình biết cô từ lúc còn bé luôn đó
- Ờ... Tôi cũng khá bất ngờ
- Cô không nhớ gì sao?
- Anh hỏi nhiều quá
Tịnh Kỳ bực mình quay mặt ra cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài mà lòng lại nặng trĩu.
Quay lại biệt thự cô gái liền đi một mạch cầm lấy chìa khoá xe rồi quay xuống, anh ngăn cô lại hỏi chuyện:
- Đi đâu mà gấp vậy?
- Kệ tôi
Tịnh Kỳ ngồi thẳng vào xe của mình rồi lái ra ngoài, trên đường lại kết nói điện thoại gọi cho Quốc An:
- Anh có đang ở bệnh viện không?
- Đang ở đây
- 3 phút nữa tôi tới
Nói hết câu thì cô tắt, Quốc An nhìn điện thoại mà ngơ ngác:
- Ủa? Cái gì vậy?
Mới đứng lên thì Tịnh Kỳ đã mở cửa phòng bước vào rồi đóng lại:
- Tôi muốn thử làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-boss-yeu-nhau-ha/650123/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.