– Tuyết Khê cô ăn nói kiểu gì thế hả, cái loại mất dạy.
Bà Lưu thấy Đan Nhi bị Tuyết Khê ức hiếp nặng nhẹ móc mỉa liền giận dữ hằm hằm bước lên, không giữ ý tứ lớn giọng quát tháo. Tuyết Khê vốn không định đôi co, cô làm như không quan tâm định kéo xe đi thì bị bà Lưu lôi lại nạt nộ.
– Người lớn nói chuyện mà mặt cô cứ vênh vênh như thế hả? Cô bị câm rồi.
– …
Tuyết Khê nặng nề thở dài một hơi, cô biết bà Lưu vẫn còn cay cú việc tiền bạc nên hể thấy cô là hầm hầm. Cô ngẩng mặt nhìn hời hợt hỏi.
– Xin hỏi, bà muốn tôi phải nói gì đây?
– Cái loại láo toét, cô vẫn cứ nhem nhẻm cãi tôi nhỉ.
Giọng nói bà Lưu càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của những người xung quanh, có người còn dừng hẳn lại hóng chuyện. Lúc Hoàng trở lại đã thấy khu vực đó bị mọi người ồ ạt vây kính, anh nhíu mày khó hiểu, phải khổ sở lắm mới len lỏi vào được, mắt thấy Tuyết Khê đang bị một người phụ nữ hung hãn liên tục chỉ tay mắng nhiếc. Hoàng nhanh chóng bước đến nắm tay kéo Tuyết Khê về phía mình bao bọc che chở, Hoàng điềm tĩnh hỏi.
– Có chuyện gì thế?
Tuyết Khê giật mình ngẩng đầu nhìn, có phần xấu hổ vội lắc đầu.
– Không… không có gì.
Bà Lưu thấy một người đàn ông xuất hiện đã thế có vẻ rất thân với Tuyết Khê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ben-do/3169568/chuong-37.html