Hạnh thảnh thơi thốt ra những câu quái gở, vừa ẵm con của Tuyết Khê vừa làm mặt cười than thở kể khổ.
– Bánh gạo nhỏ của dì à! Khổ thân mẹ con nhỉ, sinh chưa bao lâu đã bị bắt đi làm rồi.
– Con phải lớn nhanh nhé, để còn chăm sóc mẹ con.
Đứa bé ngoan ngoãn nằm trên tay Hạnh, lâu lâu còn cựa quậy đôi môi nhỏ xíu hé mở như muốn nói điều gì. Hạnh dịu dàng cong môi cười, cúi đầu xuống hôn lên trán bánh gạo một cái.
[…]
Tại công ty Tuyết Khê đi thẳng lên phòng họp, cô tới sớm hơn 10 phút để sắp xếp lại mọi thứ tránh bị sai sót đó là quy tắc làm việc của cô. Mở cửa phòng họp đã thấy chị Mạn.
– Tuyết Khê, em tới rồi à? Cực cho em rồi.
– Không sao chị ạ.
– Lát nữa mọi thứ trông cậy vào em.
Chị Mạn vui vẻ hớn hở nói, nụ cười trên môi tươi roi rói, chắc hẳn hợp đồng này vô cùng lớn, nhưng điều khiến cô bất ngờ là tại sao chị Mạn lại nói vậy? Chẳng phải sẽ cùng trao đổi hả? Cô khó hiểu liền hỏi lại.
– Chị và mọi người không vào cùng em ạ?
– Không, trợ lý của người này chỉ nói Tổng Giám Đốc muốn trao đổi với người phụ trách thôi em. Không có thêm bất cứ ai.
Tuyết Khê ngơ ngác, tuy hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu. Quái lạ rốt cuộc người ký hợp đồng là ai nhỉ, tại sao lại khắt khe như vậy? Sau khi nói chuyện với chị Mạn vài câu xong, phòng họp chỉ còn lại mình Tuyết Khê. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ben-do/3169537/chuong-20.html