Tại sân bay Tân Sơn Nhất.
Kết thúc chuyến bay 15 tiếng, đoàn người theo đuôi nhau rời khỏi sân bay. Hòa cùng dòng người, Lê Nguyên tay phải kéo hành lý tay trái cầm điện thoại, khó chịu nói:
"Mẹ mày ông đây đang ù hết cả tai, mày nhắn tin không được à?!"
"Kệ mày. Mà anh Lâm có gọi hay nhắn tin gì cho mày không?"
"Có chuyện gì?" Hắn nghiêm giọng hỏi.
"Hôm nay đấu thầu đất mà gọi mãi chẳng thấy ảnh nghe..."
Chưa nghe hết câu Lê Nguyên đã nhanh chóng gắt máy, nhấn gọi vào dãy số duy nhất được đánh dấu đặc biệt trong danh bạ. Hắn đứng im tại chỗ một hồi lâu, lâu đến mức mà nhân viên bảo an cũng phải tới hỏi thăm thì đầu dây bên kia mới kết nối.
Lê Nguyên sốt sắng nâng cao giọng hỏi:
"Này, khu đất đó cần cho dự án mà?"
"Em gọi điện chưa nói được câu yêu thương nào mà chỉ chăm chăm hỏi thăm công việc của anh thôi. Yên tâm, không nghèo được đâu. Với lại khu đất đó sau này sẽ bị thu về nên bọn anh thay đổi kế hoạch rồi."
Đỗ Hải Lâm dừng xe đợi đèn đỏ chuyển xanh, mỉm cười trêu chọc người ở bên đầu dây kia. Những ngón tay dài đặt trên vô lăng thỉnh thoảng nhấc lên hạ xuống theo giai điệu nhạc, anh cười khẩy nghĩ:
Tại sao anh biết việc đó ư?
Bởi tin tức sẽ tự động đến vì quyền lực mà họ có.
Đi được nửa đường thì hắn phát hiện bản thân đi nhầm cửa ra nhưng sự mệt mỏi bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-au-gay-canh/3333811/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.