Edit: kitkentt
Beta: kitkentt
Võ Kinh mấy ngày nay đều mê man, cửa sổ bị khoá nghiêm ngặt, nằm ở trên giường chỉ nghe thấy âm thanh bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng bước chân thanh thuý vang lên trên sàn gỗ, len lén đẩy hé cửa ra, tiếng mâm cơm đặt trên sàn, còn có âm thanh nặng nề cùa mình giẫm lên bóng nắng trên sàn, sau đó chính là một sự tĩnh lặng đến ngạt thở, đây chính là khung cảnh mà Võ Kinh cực kì quen thuộc, một thế giới vĩnh viễn cô độc một mình.
Nhưng đột nhiên có một ngày, sự tĩnh mịch bị đánh vỡ, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Phiêu Thịnh đứng ngoài cửa. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống Phiêu Thịnh giống như thiên thần toả ra hào quang, chỉ là thiên thần này tên là căm phẫn, lửa giận thiêu cháy, hai mắt sắt bén như lưỡi dao, cơ thể trước mặt cứng ngắc vặn vẹo, cái cổ nổi gân xanh dữ tợn. Vọt tới trước mặt Võ Kinh, Phiêu Thịnh một tay nắm lấy vạt áo Võ Kinh đem hắn kéo đến trước mặt, Võ Kinh gần như nghe được cả tiếng tim đập. Như là cảm thấy chán ghét tiếp xúc với Võ Kinh, Phiêu Thịnh đột nhiên buông lỏng tay ra, hung hăng ném qua một bên. Võ Kinh cảm giác cả thân thể mình như bay đi, đầu váng mắt hoa. Chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, hai người đối diện nhau. Phiêu Thịnh một câu không nói, bộ ngực phập phồng cùng hơi thở ồ ồ từ trong mũi phát ra nói rõ tâm tình hắn lúc này rất kích động.
“_Xem ra ngươi nhất định đã biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-au-chi-thuong/3159735/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.